Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 52: Đối Mặt Với Nỗi Sợ
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:27:40
Lượt xem: 0
Khi Linh và Minh tiến sâu hơn vào khu rừng, bóng tối xung quanh càng lúc càng dày đặc. Những tiếng xào xạc bí ẩn vang lên từ mọi phía, khiến không khí trở nên căng thẳng và nặng nề. Linh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không gian—nơi này không còn là thế giới thực mà cô biết, mà dường như đã trở thành một không gian khác, nơi nỗi sợ hãi và sự bất an thống trị.
"Cậu có cảm thấy gì lạ không?" Linh hỏi, mắt vẫn chăm chú quan sát xung quanh.
Minh lắc đầu. "Không hẳn, nhưng tớ có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi. Có lẽ đây là thử thách mà sinh vật đó nhắc đến."
Linh hít một hơi thật sâu, rồi bước tiếp. Cô không cho phép bản thân bị cuốn vào nỗi sợ hãi. Nếu có thứ gì đáng sợ đang chờ đợi cô, thì chỉ có cách đối mặt trực diện. Mỗi bước chân của cô càng trở nên chắc chắn hơn, như thể cô đang chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Một lúc sau, họ đến một khoảng trống nhỏ trong rừng. Ánh sáng lờ mờ từ mặt trăng chiếu qua những tán cây, tạo nên một bầu không khí huyền bí. Giữa khoảng trống, có một tảng đá lớn được bao quanh bởi những cây cỏ cao vút, và ngay trước tảng đá là một cái hồ nhỏ. Nước trong hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu ánh trăng xuống mặt nước.
"Đây là nơi thử thách bắt đầu," Linh thì thầm.
Minh nhìn quanh, cảnh giác. "Nhưng thử thách này là gì? Cậu có cảm nhận được gì không?"
MEOW
Ngay khi Minh vừa dứt lời, mặt nước trong hồ bắt đầu chuyển động. Những gợn sóng nhỏ lan tỏa khắp bề mặt, như thể có thứ gì đó đang trỗi dậy từ dưới đáy. Linh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo và bất an đang dần lan tỏa quanh mình. Cô chăm chú nhìn vào mặt nước, cảm nhận được rằng nỗi sợ hãi đang dần tiến gần hơn.
"Cẩn thận!" Minh hét lên khi một thứ gì đó đen tối từ trong nước b.ắ.n lên, lao về phía Linh.
Cô ngay lập tức lùi lại, né tránh, nhưng thứ đó không tấn công cô. Thay vào đó, nó biến thành một hình bóng mờ ảo, đứng lơ lửng trước mặt cô. Hình bóng này giống như một bóng ma, nhưng Linh nhận ra đó không phải là một con quái vật bình thường. Đó là một phiên bản của chính cô—một Linh khác, đứng trước mặt cô, ánh mắt vô hồn nhưng mang đầy cảm xúc.
"Đây là thử thách của cô." Giọng nói từ sinh vật bảo vệ lại vang lên trong đầu Linh. "Cô phải đối mặt với chính mình. Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô không phải là những sinh vật bên ngoài, mà là những điều mà cô cố che giấu bên trong."
Phiên bản Linh đối diện cô bắt đầu di chuyển, từ từ tiến gần hơn. Linh cảm nhận được từng làn sóng cảm xúc đan xen, như thể bóng ma trước mặt cô đang lôi kéo cô vào một thế giới đầy bóng tối và lo lắng. Cô có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng lên từ bên trong, nhưng cô không thể lùi bước.
"Ngươi không thể đánh bại ta," Linh thì thầm, giọng chắc chắn. "Ta biết rõ nỗi sợ của mình, và ta không để nó kiểm soát ta."
Bóng ma kia vẫn im lặng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của nó như muốn thách thức lời nói của Linh. Trong giây lát, Linh thấy bóng ma giơ tay lên, và ngay lập tức, khung cảnh xung quanh cô thay đổi.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-52-doi-mat-voi-noi-so.html.]
Cô đứng giữa một cánh đồng hoang tàn, nơi chỉ còn lại đống tro tàn và những tàn tích của thế giới cũ. Những người cô yêu thương, những người bạn đồng hành mà cô từng chiến đấu cùng, tất cả đều nằm rải rác trên mặt đất, không một ai còn sống. Cảnh tượng này là cơn ác mộng mà Linh luôn cố tránh nghĩ đến.
Bóng ma của cô xuất hiện trước mặt, đôi mắt đầy lạnh lùng và thờ ơ. "Đây là kết cục mà cô không thể tránh khỏi. Thế giới này sẽ sụp đổ, và tất cả những nỗ lực của cô sẽ chỉ là vô ích."
Linh cảm nhận được sự bất lực và đau đớn tràn ngập trong tâm trí. Hình ảnh những người bạn đã mất hiện lên trước mắt cô, khiến trái tim cô thắt lại. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Linh biết rằng đây chỉ là ảo giác—nỗi sợ hãi mà bóng ma đang cố gắng gieo rắc vào tâm trí cô.
"Không!" Linh hét lên. "Đây không phải là thực tế! Ta đã chọn con đường của mình, và ta sẽ không để bất kỳ ai, kể cả chính bản thân ta, ngăn cản!"
Cô bước lên, đối diện với bóng ma, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Ngươi không thể kiểm soát ta, bởi vì ta không sợ ngươi."
Bóng ma đứng yên một lúc, như thể đang đánh giá lời nói của Linh. Rồi nó từ từ biến mất, để lại Linh đứng giữa cánh đồng hoang tàn. Khung cảnh xung quanh cô dần dần tan biến, trở lại với khu rừng mà cô và Minh đã bước vào.
Linh hít thở sâu, cảm nhận trái tim mình vẫn còn đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Cô đã vượt qua thử thách của mình.
---
Minh tiến lại gần, ánh mắt đầy lo lắng. "Cậu ổn chứ? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Linh mỉm cười nhẹ nhõm. "Tớ đã đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, và tớ đã vượt qua nó."
Sinh vật bảo vệ xuất hiện trở lại, lần này ánh mắt nó không còn lạnh lùng như trước nữa. "Cô đã vượt qua thử thách. Giờ đây, cô xứng đáng nhận phần thưởng của mình."
Ngay khi sinh vật nói dứt lời, mặt đất trước mặt Linh bắt đầu rung chuyển nhẹ. Một cây non nhỏ mọc lên từ đất, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng. Đó chính là cây nguyên liệu quý mà Linh cần để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Cây này sẽ giúp cô hoàn thành món ăn cho vị khách kia. Nhưng hãy nhớ rằng, thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu."
Linh nhìn vào cây non, lòng đầy quyết tâm. Dù con đường phía trước còn đầy khó khăn và thử thách, cô biết rằng mình đã mạnh mẽ hơn sau mỗi lần đối mặt với nỗi sợ. Và lần này, cô đã sẵn sàng.