Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:09:43
Lượt xem: 178
80 vạn một năm đối với vị trí cửa hàng này mà nói giá cả đã rất ưu đãi, nhưng Trình Hoan vẫn không thuê nổi. Trong khoảng thời gian này cô làm ăn đều rất tốt, lại cũng chỉ còn dư mười mấy vạn, còn kém phí chuyển nhượng một khoản lớn, huống chi trừ bỏ phí chuyển nhượng, trang hoàng cửa hàng cũng giá cả xa xỉ.
Trình Hoan có chút mất mát, vì sao mình không thể xuyên qua sớm một chút? Cô trong lòng tiếc hận một hồi, nói với người đầu kia điện thoại: "Ngượng ngùng, hiện tại tôi còn chưa đủ tiền, này.."
"Kia không có việc gì, bên này của tôi cũng không vội." Bên kia cười ha hả như cũ: "Cô tích cóp đủ tiền rồi tìm tôi cũng không muộn."
Phỏng chừng tôi còn chưa tích cóp đủ tiền thì hợp đồng của anh liền đến hạn, Trình Hoan thở dài, vẫn là nói cảm ơn với người đó.
Cúp điện thoại, nhiệt huyết của Trình Hoan cũng lui không còn một mảnh, cửa hàng tốt cũng vô dụng, không có tiền cái gì cũng đều vô nghĩa.
Nguyệt
Tâm trạng cô không tốt, cũng không tiếp tục có hứng thú đi dạo, chờ Tinh Tinh ăn xong bánh kem, liền mang theo cậu trở về.
Tinh Tinh còn rất để bụng chuyện cửa hàng, cậu là đứa con hiểu chuyện lại hiếu thuận, nghe nói chuyển cửa hàng liền có thể không cần mệt nhọc như vậy, liền cơ hồ mỗi ngày đều phải hỏi một câu thế nào.
Trình Hoan chỉ nói còn chưa chuẩn bị tốt.
Sau khi cô trở về lại nhờ người môi giới để ý giúp, diện tích không cần quá lớn, khu vực cũng không cần tốt như vậy, chủ yếu là tiền thuê nhà tốt nhất đừng vượt qua năm vạn một năm.
Người môi giới bên kia đáp ứng rất nhanh, chính là một chốc một lát còn chưa tìm được chỗ chuyển nhượng, chỉ bảo cô từ từ.
Lần chờ đợi này, còn chưa chờ được cửa hàng, ngược lại chờ tới một cái tin tức khác.
"Ngài nói cái gì?" Trình Hoan hoãn lại, vẫn không có cách nào bình tĩnh đối với tin tức vừa mới biết: "Phá bỏ và di dời?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-63.html.]
"Đúng vậy, thôn Bình An phải dỡ bỏ." Người đầu kia điện thoại nói một đống điều khoản, lại nói với cô: "Khi nào cô cảm thấy rảnh thì trở về một chuyến, vừa lúc bên kia muốn đo đạc nhà, nếu không vui liền tính…”
Hắn nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Giá cả lần này rất thích hợp, bỏ lỡ lần sau không nhất định có giá tốt như vậy.”
Trình Hoan lên tiếng, nói rảnh sẽ trở về.
Cúp điện thoại, Trình Hoan vẫn có chút phản ứng không kịp.
Người vừa mới gọi điện là chủ nhiệm thôn Bình An, nói việc căn nhà bên kia bị phá bỏ và di dời.
Thôn Bình An chính là căn nhà lúc trước nguyên chủ ở, là khu tập thể của nhà xưởng xây dựng từ thế kỷ trước, ban đầu là phân cho ông bà nguyên chủ, sau này ông bà qua đời, bọn họ không có người thân khác, căn nhà liền rơi xuống đầu nguyên chủ.
Tuy biết rằng căn nhà này trên danh nghĩa thuộc về nguyên chủ, từ trước đến nay Trình Hoan chưa từng đánh chủ ý đến nó.
Thứ nhất, giá cả thôn Bình An khá cao, nghiễm nhiên là nơi bị cưỡng chế nổi danh trong thành phố, mặc cho ai thoạt nhìn đều cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không có người có khả năng dỡ nó xuống; thứ hai bởi vì quy định đặc thù nào đó của thế kỷ trước, căn nhà bên kia không có quyền sở hữu, không có biện pháp làm tài sản thừa kế.
Nói cách khác, chỉ cần chủ hộ gia đình lúc đầu qua đời, phòng ốc tự động thuộc sở hữu của nhà nước, không có quan hệ gì với Trình Hoan, chủ đầu tư trực tiếp phá hủy cô cũng không có lý do đi nói cái gì.
Trình Hoan không cho rằng chủ đầu tư bên kia không rõ chuyện này, thương nhân coi trọng lợi ích, có thể loại bỏ một nhà liền có thể tiết kiệm được mấy trăm vạn tiền phá bỏ và di dời, loại chuyện tốt như thế này sao có người có thể từ chối?
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tinh Tinh đã nhìn mẹ vài lần, cô vẫn không nhúc nhích, tiểu gia hỏa có chút lo lắng, bỏ món đồ chơi trong tay, chạy đến bên người Trình Hoan thật cẩn thận hỏi.