NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-09-21 00:42:20
Lượt xem: 46
Lục Bắc Trì vẫn chưa hoàn hồn sau trận thua vừa rồi, cậu không thể tin vào mắt mình, CMN, cậu thực sự đã thua Diệp Kiều Kiều!
Đều do hôm nay cậu hành động quá lố!
“Nhóc Trì! Lúc trước cậu nói nếu bản thân thua sẽ gọi Kiều Kiều là chị!” Trái tim của Trình Đại Phi thiên về phía Diệp Kiều, cậu ta nhìn Lục Bắc Trì và nói.
Lục Bắc Trì tức giận trừng mắt nhìn Trình Đại Phi, cậu ta có còn là anh em của mình không?! Chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác!
Diệp Kiều khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt Lục Bắc Trì chờ cậu lên tiếng.
Đã thua trận thì phải chấp nhận thất bại, đây là quy tắc của đại viện.
Mặc dù trong lòng Lục Bắc Trì không hề tình nguyện chút nào!
Lúc này, Diệp Kiều nhìn thấy trái bóng tự lăn đến cạnh chân cô, mọi người trên sân dường như không nhìn thấy, cô liền hiểu rõ, Lục Tiểu Cổn đã giở trò quỷ, thằng nhóc này, mẹ thắng rồi mới mò đến đây!
Diệp Kiều khom lưng, nhặt bóng rổ lên, cầm trong tay.
“Lục Bắc Trì! Đã nói rõ rồi, cậu phải gọi tôi là chị!”
“Lục Bắc Trì! Anh thua rồi, mau gọi đi! Đừng nói mà không giữ lời!” Người đang hét lên chính là cô gái lớn tuổi nhất trong đại viện, con gái của trung đoàn trưởng Lương đã trúng tuyển vào trường đại học J, Lương Nhân. Diệp Kiều này, thật sự khiến con gái bọn họ nở mày nở mặt!
Các nữ sinh khác cũng hét lên, ngoại trừ Diệp Trăn Trăn và Trần Nhã vừa đến không lâu.
“Chị Kiều……” Lục Bắc Trì cắn răng, nhỏ giọng gọi.
“Cái gì? Cậu nói gì? Tôi không nghe thấy!” Diệp Kiều cố tình nói, dáng vẻ nghênh nghênh giống như chị lớn!
“Chị Kiều!” Lục Bắc Trì nặng nề gọi một tiếng.
“Vẫn không nghe thấy. Mọi người có nghe thấy không?” Diệp Kiều vô cùng khí phách, lớn giọng nói. Tất cả đều lắc đầu.
“Chị Kiều!” Lục Bắc Trì hét lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Diệp Kiều chính là người đầu tiên có thể khiến tiểu bá vương Lục Bắc Trì này gọi một người con gái là chị!
“Ngoan quá đi! Đừng quên giao hẹn của chúng ta đấy!” Diệp Kiều cao giọng, chiếm tiện nghi của Lục Bắc Trì, cầm bóng sải bước ra khỏi sân bóng. Khi sắp bước ra khỏi sân bóng, cô đưa tay phải lên và ném trái bóng về phía sau một cách đẹp mắt.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trái bóng bay về phía rổ và rơi xuống, đương nhiên, vào!
Khoảng cách xa như vậy, ném mù!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-104.html.]
Mọi người xôn xao!
Còn chị Kiều đầy kiêu hãnh rời đi!
“CMN! Sao có thể làm được chứ?!” Cường Tử kinh ngạc.
Lục Bắc Trì cũng ngây người, nhớ đến vừa rồi bản thân đã sẩy tay, quả bóng này của Diệp Kiều thực sự tát mạnh vào mặt cậu!
Mọi người sôi nổi, dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn bóng lưng đã đi xa.
“Quá đỉnh!”
“Chị Kiều đừng đi mà, hãy dạy chúng tôi!” Ngay cả Trần Đào cũng phản bội, hướng về bóng lưng của Diệp Kiều và hét lớn.
Diệp Kiều đưa lưng về phía họ, ngón trỏ tay phải giơ lên, lắc lắc.
Cô không có thời gian chơi với những đứa nhóc ở đại viện này!
Về đến nhà, cô liền cầm lấy điện thoại cầm tay nói chuyện với Tiểu Cổn: “Lục Tiểu Cổn! Con thật nhẫn tâm mà, không giúp mẹ!”
“Con giúp mẹ thể hiện thật ngầu rồi!” Lục Tiểu Cổn đáp.
“Mẹ biết! Trước đó thì sao! Cánh tay của mẹ đã không còn lực nữa rồi! May mà mẹ của con thông minh!” Diệp Kiều bất mãn nói.
“Diệp Kiều, mẹ phải học được cách tự mình giải quyết khó khăn, sớm muộn gì con cũng phải rời đi.” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói, giống như một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy!
Thằng nhóc này! Diệp Kiều hôn lên điện thoại cầm tay một cái.
—
Khuyên can mãi mới thuyết phục được Kiều Thiêm vào ở trong đại viện, hơn nữa đó là căn phòng có máy tính, anh ta vào đây, bình thường cô có thể nhờ anh ta giúp cô ôn bài.
Diệp Kiều giao cho Kiều Thiêm một nhiệm vụ, đó là trong hai ngày phải viết ra một phần mềm chương trình thực tế, đây cũng là chuyên môn của Kiều Thiêm.
Buổi chiều, sau khi làm xong việc, cô liền mang theo Lục Tiểu Cổn ra khỏi đại viện, cô muốn đi mua quà sinh nhật cho anh Kiêu nhà cô, mua thêm một cây dù nhỏ và bộ nội y gợi cảm!
Cố Diệp Phi
“Lục Tiểu Cổn, mẹ nên tặng cho ba con món gì?” Diệp Kiều vừa dạo phố vừa lẩm bẩm nói.
“Mẹ, mẹ chính là món quà tốt nhất.” Lục Tiểu Cổn nói, dù điện thoại cầm tay ở trong ba lô, Diệp Kiều vẫn có thể nghe được giọng nói của cậu bé, những người khác thì không.
“Lục Tiểu Cổn, con nói xem, tại sao kiếp trước ba con lại yêu mẹ nhiều như vậy? Anh ấy là M sao?” Cô tò mò hỏi. Cô thật sự rất hiếu kỳ, còn một vấn đề khác, Tiểu Cổn vẫn không nói cho cô biết đáp án.