NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1260
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:03:40
Lượt xem: 11
Trên chiếc trực thăng quân dụng phát ra những tiếng nổ vang, từng người lính đặc chủng mặc đồ rằn ri, trong tay còn cầm một khẩu s.ú.n.g trường, người nào cũng cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt cương nghị!
Chỉ có duy nhất một người ngồi xếp bằng trong góc, so với những người khác lại nhỏ nhắn, mảnh khảnh hơn, giống như một chú hồ ly bé nhỏ đứng giữa bầy sói!
Hai bàn tay đều đeo đôi găng tay da đen cụt ngón, tay trái cầm một khẩu s.ú.n.g lục tiêu chuẩn, tay phải cầm băng đạn, động tác vừa thuần thục lại dứt khoát mà lắp đạn vào trong súng, sau đó kéo chốt an toàn lên,đem cây s.ú.n.g cất vào trong túi đựng sau eo!
Sau đó lập tức lấy một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa SSG3000 màu đen của Thuỵ Sĩ ra, tháo nòng s.ú.n.g ra mà lau chùi, bảo dưỡng, rất nhanh đã lắp vào lại, còn lắp thêm băng đạn lấy từ túi bên hông!
Một tiếng “Hồ ly” trầm thấp vang lên, vị trung tá trong trang phục rằn ri, đầu đội mũ beret đỏ bước đến chỗ cô.
“Có mặt!”
Người lính đặc chủng dáng người nhỏ nhắn đang ngồi xếp bằng dưới đất nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía này mà hành lễ, cây gậy dính màu sơn chạm vào mặt cô, làm cô theo bản năng mà lùi lại.
Hôm nay đội trưởng làm sao vậy?
Lại đích thân giúp cô bôi màu hoá trang!
Cô muốn cầm lấy, nhưng anh ta lại không cho, cứ tiếp tục vẽ thêm một vệt màu lên đôi má trắng nõn của cô.
“Có lính đặc chủng Trung Quốc canh gác bên ngoài biên giới, không được hấp tấp!” Vẽ xong nét cuối cùng, vị sĩ quan có dáng người cao lớn liền thấp giọng mà nói với cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Vâng!” Là cô nghĩ nhiều rồi, đội trưởng vẫn là đội trưởng như trước!
Lạnh lùng, thẳng thắn, luôn sợ cô gây ra chuyện!
Trực thăng chuyển sang chế độ thả neo trên không, cửa khoang mở ra, một luồng gió mạnh tràn vào, mọi người lập tức đứng dậy, chuẩn bị tiếp đất bằng dây cáp!
Cô đứng ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, sau khi dáng người nhanh nhẹn vào vị trí, bám vào dây thừng, nhanh chóng nhảy xuống, rất nhanh đã rơi vào rừng cây nhiệt đới rậm rạp.
“Lão đại, bao lâu rồi cô không huấn luyện vậy, có được không đó! Hôm nay tay b.ắ.n tỉa chính là tôi đến rồi! Cô làm trợ thủ cho tôi đi!” Cô vừa đáp xuống đất, liền ôm lấy cây s.ú.n.g trường, vị thiếu uý cũng vẻ màu đầy mặt, nhìn không ra dung mạo, nở nụ cười mà nói với cô.
Tuy rằng hồ ly nhỏ không cao bằng anh ta, nhưng lại mang theo khí chất bức người, một tay cô cầm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, vác thẳng lên vai, cô nâng cằm lên, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: “Bảo tôi làm trợ thủ cho cậu? Kiếp! Sau! Đi!”
Cô mặc bộ đồ rằn ri, đầu đội mũ sắt, chân mang quân ủng, cất bước bắt đầu tìm kiếm vị trí ngắm b.ắ.n tốt nhất.
Khu vực bên ngoài biên giới không ngừng vang lên tiếng súng, một đám người vượt biên từ nước T sang Trung Quốc gia dịch vũ khí sinh hoá đang b.ắ.n nhau kịch liệt b.ắ.n nhau với bộ đội đặc chủng Trung Quốc, rất nhanh bọn họ đã không địch lại nổi bộ đội đặc chủng, bèn chạy trốn về phía biên giới.
Sau khi bọn họ vượt biên, liền chạy trốn về hướng rừng mưa.
“Pằng pằng pằng”
Tiếng s.ú.n.g lần lượt vang lên, chỉ còn còn lại năm tên côn đồ đang bỏ chạy thục mạng, ba tên kia đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi, cuối cùng chỉ còn lại một tên xách theo chiếc rương màu bạc vội vàng lùi lại, rút lui đến khu vực an toàn, nhưng lại không bước vào khu vực biên giới của Trung Quốc.
Ở hai bên biên giới, họng s.ú.n.g toàn bộ tay b.ắ.n tỉa của hai bên đều nhằm ngay vào tên côn đồ, chỉ là khoảng cách quá xa, tầm b.ắ.n của viên đạn không đủ, không một ai có thể một phát xử lý anh ta, mà trong số bọn chúng còn có một tay s.ú.n.g máy.
Loa phát thanh của hai bên đều đang khuyên bọn chúng đầu hàng.
“Chúng mày mà còn dám nổ súng, bọn tao sẽ đồng vu quy tận với chúng mày!” Tên lưu manh cất tiếng, nói rồi mở chiếc rương màu bạc ra.
“Báo cáo đội trưởng Lục! Bọn chúng muốn phóng thích vũ khí sinh hoá!” Trinh sát viên Lăng Khiếu lập tức báo cáo lại với Lục Bắc Kiêu.
Trung tá Lục mặc một bộ đồ rằn ri, gương mặt vô cảm, anh là người chỉ huy ở đây, nên chỉ trang bị nhẹ nhàng mà xuất trận, “Hứa Nghị, cho cậu một cơ hội, xử lý anh ta!”
Hứa Nghị nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cây s.ú.n.g trường, dưới sự yểm hộ của đồng đội, dần dần thu hẹp khoảng cách với tên côn đồ, bên phía đối diện biên giới bỗng xuất hiện một dáng người nhanh nhẹn vụt ra khỏi lùm cây, vô cùng nhanh nhẹn, giống như một chú chim hoang dã!
Nhưng mà, đó chỉ là một người, hơn nữa còn là một quân nhân! Trông dáng người hình như là một người con gái!
Hứa Nghị cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng nhanh chóng chạy ra ngoài!
Ở hai phía biên giới, hai bóng dáng mặc đồ rằn ri lần lượt lăn trên mặt đất, sau khi tới được phía sau tảng đá, liền nhanh chóng đứng dậy, bày ra tư thế nửa ngồi xổm!
Tay s.ú.n.g máy của bên côn đồ căn bản là không kịp phản ứng lại từ khi nào bọn họ đã vụt ra, đang định nổ súng, lại “Pằng” một tiếng, viên đạn bay tới, trúng ngay giữa trán anh ta, một phát chí mạng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1260.html.]
Tên côn đồ lấy vũ khí sinh hoá ra, nhìn thấy tay s.ú.n.g máy bị b.ắ.n chết, liền vội vàng bước qua biên giới Trung Quốc, lại vang lên một tiếng s.ú.n.g nữa, chất độ từ vũ khí sinh hoá trong tay anh ta còn chưa kịp rơi xuống đất, thì người đã ngã xuống rồi!
“Mẹ nó! Người đó đúng thật là con gái! Thân thủ không thua gì Hứa Nghị đâu nha!” Nhiệm vụ hoàn thành, mọi người liền đứng dậy, vác theo s.ú.n.g đi đến bên t.h.i t.h.ể của tên côn đồ kia.
Càng đi càng đến gần, nhìn thấy bên phía đối diện biên giới, là một nữ đội viên đặc chiến vác theo súng, dáng người mảnh khảnh như khí thế bức người, bọn họ liền kinh ngạc mà cảm thán.
“Nghe nói đó là chiến sĩ mũ beret đỏ trẻ tuổi nhất của nước T, bí danh hồ ly nhỏ!”
“Cô ấy mới 22 tuổi! Mấy ông tướng, có thấy mất mặt không?!” Sĩ quan Lục đội mũ beret đen ở đây bật mode độc miệng, cất tiếng mỉa mai đám nhãi con của mình.
Ánh mắt anh nhìn về phía đối diện.
Ưu Ưu cũng nhìn thấy anh, khoé môi cong lên, từ nơi phương xa đưa tay lên hành lễ với anh!
Lục Bắc Kiêu tiện tay đáp lễ lại, “Ở đó ngây người hết ra làm gì?! Thu đội đi!”
Anh quay lại nghiêm khắc mà quát đám nhãi con.,
Ưu Ưu cũng xoay người lại, đưa tay lên nhìn thử vào chiếc đồng hồ điện tử ra đa quân dụng, trời sắp tối tới nơi rồi, anh có đang đi tìm cô không?
Sốt sắng không?
Lo lắng không?
Có nhớ cô không?
Một tên lật lọng không chút dịu dàng, không chút yêu thường nào, chắc chắn rằng anh sẽ không lo lắng cho cô đến như vậy!
Trong xe đã nồng nặc mùi khói thuốc, vậy mà người đàn ông vẫn hút tiếp không ngừng, suốt một đêm không ngủ, anh mang theo gương mặt thất thần, hai mắt ngập tràn tơ máu, bộ râu mới mọc như có anh chút xanh lá.
Anh vừa mới chạy suốt đêm về lại quê nhà cô, kết quả, lại không tìm thấy nhà cô!
Vật nhỏ đột nhiên biến mất không chút dấu vết!
Anh chỉ sợ rằng cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái yếu ớt.
“A!” Anh vỗ vào đầu, bục dọc mà rít lên một tiếng!
Cảm giác này thật khó chịu quá đi!
Đường Thiếu Đình anh sống suốt 32 năm nay, chưa từng phải luống cuống đến như vậy!
Người đàn ông đứa nắm đ.ấ.m lên, không ngừng đánh vào đầu.
Một chiếc việt dã dừng lại bên đường, một người con gái mặc chiếc váy dài liền thân, trang điểm nhẹ nhàng bước từ trên xe xuống, một người đàn ông lạnh lùng mặc quần jean phối cùng áo sơ mi ngắn tay và kính râm cũng bước xuống, gọi người con gái lại, bàn tay anh ta xoa nhẹ bên khoé miệng cô gái, lau đi vụn bánh còn dính lại.
Từ xa nhìn lại, động tác vô cùng thân mật.
“Giống như tomboy vậy, hấp tấp bộp chộp, như thế thì yêu đương cái gì?! Sau này đừng về quân đội nữa!” Người đàn ông đeo lạnh lùng kính râm nghiêm túc mà nói.
“Ai nói tôi là tomboy chứ! Yêu đương phải có, mà lính cũng phải làm!” Ưu Ưu thấp giọng đáp lại.
“Ưu Ưu!” Một giọng nói trầm thấp vang lên, giọng điệu nặng nề, giống như đang nghiến răng mà nói.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô vội vàng xoay người lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc quần jean rách gối, phối cùng với áo sơ mi đen, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, gương mặt thất thần đang đứng cách đó không xa!
Đường Thiếu Đình nắm chặt hai tay lại, con ngươi đỏ ngầu dán chặt vào Ưu Ưu đã mất tích được 24 giờ!
Hành động của bọn họ vô cùng thân mật!
Cố Diệp Phi
Một cơn ghen tuông cùng sát ý đồng thời trỗi dậy, anh cất bước đi tới!
Đường Thiếu Đình mới vừa đến nơi, liền kéo cô về phía mình, hai tay đặt lên vai cô, lớn tiếng mà chất vấn: “Em đã đi đâu?!”