NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-09-21 01:27:39
Lượt xem: 33
Nó phải chấp nhận!
Có mệnh lệnh của anh cả, cho dù trong lòng Lục Bắc Trì có phản đối một trăm lần thì cũng không dám không chấp nhận.
Chịu đựng ham muốn muốn khóc, Lục Bắc Trì trưng ra khuôn mặt nghiêm túc: “Anh cả, em, chấp nhận chị dâu!”
Đại ca Lục dường như cũng không hài lòng với câu trả lời của cậu, nhíu đôi mày kiếm lại, gương mặt nghiêm khắc: “Cậu thì tính cái rắm, phải chấp nhận! Cậu không chấp nhận cũng phải chấp nhận! Ý của anh cậu là, cậu phải nghe chị dâu cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó vậy đó!”
Cậu thì tính cái gì!
Huhuhu…
Trong mắt người anh mà cậu sùng bái nhất, cậu chẳng là cái cóc khô gì cả! Lục Bắc Trì liếc trộm anh cả nhà mình với ánh mắt đáng thương, lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa đến mức vội vàng dời mắt đi, nhìn về phía Diệp Kiều với vẻ mặt “ôn hòa”!
“Chị dâu, sau này, chị có gì sai bảo cứ việc nói với em, em, em nhất định sẽ nghe lời răm rắp!”. Lục Bắc Trì gắng gượng, cắn răng nói ngắt quãng.
Đm, lẽ nào sau này cậu không thể xưng vương xưng bá ở đại viện được nữa sao?!
“Tốt lắm! Trì Tử, đầu tiên, em phải giữ bí mật chuyện tình cảm giữa chị và anh Kiêu! Còn nữa, em yên tâm, Diệp Kiều chị bây giờ đã không còn là Diệp Kiều trước kia nữa rồi, sẽ không qua lại với nhóm người ở đại viện hải quân nữa, em phải tin tưởng vào ánh mắt của anh cả em!”. Diệp Kiều nói bằng giọng người lớn nói với con cháu, nhìn cậu thiếu niên trước mắt cao hơn cô rất nhiều, vừa cao vừa gầy, mắt to mày rậm, đẹp trai lai láng, cô mỉm cười nói.
Cái cậu này, cái bóng tâm lý vào giây phút này phải lớn đến mức nào chứ?!
“Khỏi nói nhảm với nó, về sau nếu nó dám không nghe lời em, nhất định phải chết!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt, ghét bỏ trừng mắt nhìn Lục Bắc Trì.
Lục Bắc Trì cảm nhận được sự ghét bỏ của anh cả, đm, tâm trạng quá đau khổ!
Cậu trơ mắt nhìn anh ta nắm tay Diệp Kiều đi xuống lầu như bảo bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-134.html.]
Thảo nào, thảo nào tối nay lúc cậu châm chọc Diệp Kiều, anh cả lại tỏ vẻ như muốn g.i.ế.c người, còn mề gà cậu thích ăn nhất…!
Bây giờ nghĩ lại, Lục Bắc Trì mới nhận ra, suýt nữa cậu đã phạm sai lầm lớn rồi sao?!
Cậu thật sự không thể chấp nhận được sự thật Diệp Kiều Kiều là chị dâu của cậu! Nhưng, cậu nào có tư cách không chấp nhận?! Lục Bắc Trì khóc không ra nước mắt, chỉ có thể buồn bực vào phòng mình, hoài nghi cuộc đời!
…
Anh Kiều nhà cô nói đến chuyện yêu đương thật sự là…, ngược đại cậu, anh em vào sinh ra tử, bây giờ ngay cả em trai cũng ngược đãi! Nghĩ đến việc sau này thằng nhóc Lục Bắc Trì kia sẽ nghe lời mình răm rắp là cô đắc ý, kiếp trước, co dù sau này cô thật sự trở thành chị dâu của cậu, cậu cũng không muốn gặp.
Kiếp này, cô phải khiến cậu gọi chị dâu một cách tâm phục khẩu phục mới được.
Từ sân nhà của lão thủ trưởng Lục đến sân nhà cô chỉ khoảng tám trăm mét, bọn họ lại đi dài như trăm dặm vậy, chậm rãi khoan tai, mười ngón tay đan chặt vào nhau, khó chia khó lìa.
Lần này đi Nam Mỹ, Huyết Lang chỉ chọn một mình anh đi, bây giờ cũng chỉ có anh có năng lực đó, nếu không đủ năng lực thì xem như chịu chết.
Cho dù có đủ năng lực, trong trại huấn luyện ma quỷ tàn khốc đó nhất định cũng phải có vận may mới có thể kiên trì sống sót đến giây phút cuối cùng!
Thấy cửa nhà đã ở cách đó không xa, Diệp Kiều đứng trước mặt anh, ngửa mặt lên mỉm cười nhìn anh: “Anh Kiêu, sáng mai anh đi lúc nào? Em tiễn anh!”
Cố Diệp Phi
Anh cúi thấp đầu, nương theo ánh sáng của đèn đường nhìn khuôn mặt trong lòng mình, nhếch miệng lên: “Với tính tình của lão Thái, chắc là sẽ không để anh ngủ tới hừng sáng đâu! Không chừng nửa đêm đã bị gọi đi!”. Nói xong, một cánh tay cứng rắn của anh vòng chặt eo cô.
“Ngoan ngoãn chờ anh về!”. Anh trầm giọng nói, dứt lời, anh lập tức cạy hàm răng của cô ra, hôn một nụ hôn sâu.
Diệp Kiều lập tức ôm lấy cổ anh, hé cái miệng thơm mùi đàn hương đón nhận anh, đáp lại anh, hai cái đầu không ngừng xoay trái đổi phải, nồng nhiệt hôn nhau.
Cách đó không xa, lão thủ trưởng tinh mắt nhìn thấy cảnh tượng dưới đèn đường, vội vàng dùng cái quạt hương bồ trong tay chặn tầm nhìn của bà cụ.
“Này! Ông già này, làm gì đó?! Có cho người ta đi bộ hay không?!”. Bà cụ tức giận nói.