NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1431
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:00:54
Lượt xem: 8
Xung quanh có rất nhiều người, sao cậu lại có thể không biết xấu hổ mà nói, tối hôm qua cậu lại ấn cô xuống dưới thân mà bạch bạch bạch!
“Tiểu Thất, tôi vừa đau lưng lại mỏi eo, cậu giúp tôi xoa bóp một chút đi?” Cửa không đóng, Hạ Hoà cứ như vậy mà bước vào, vừa đi vừa nói.
Cố Diệp Phi
Mới vừa ngẩng đầu lên lại chỉ nhìn thấy Dạ Thất ngồi ở đó nghiêm túc mà đọc tiếng Anh, phát âm của cậu rất chuẩn, câu từ đọc lên cũng rất lưu loát, vần điệu.
Dạ Thất còn đang nghiêm túc mà đọc, nghe thấy cô nói đau lưng mỏi eo, lập tức đứng dậy, “Chị nằm xuống, tôi giúp chị xoa bóp! Sao lại thành ra thế này, có muốn dán cao dán không?”
“Còn không phải là do tối hôm qua phóng túng vô độ hay sao! Rồi còn phải đứng trong phòng phẫu thuật hết một ngày, tham gia ba cuộc phẫu thuật, chân cũng muốn sưng lên luôn rồi!” Hạ Hoà chậm chạp bước tới, tới được bên giường rồi chậm rãi bò lên!
Phóng túng vô độ!
Cô vô cùng bình tĩnh mà nói ra, thật sự không chút ngại ngùng!
Dạ Thất xoay xoay cổ tay, sau đó ngồi xuống bên giường, bắt đầu xoa bóp từ hai bả vai của cô.
“Cậu đang học tiếng Anh sao?” Cậu gần như bị tự kỷ trong suốt hai mươi năm, hẳn là chưa từng được học hành gì cả, cô liền quan tâm mà cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy, là tiếng Anh thương mại!” Dạ Thất nghiêm túc mà trả lời.
“Vậy, không hiểu chỗ nào cậu có thể hỏi tôi.”
Dạ Thất ngoan ngoãn mà đồng ý.
“Thật thoải mái! Mạnh hơn chút nữa! Đúng, đúng, chính là ở đó!” Hạ Hoà đột nhiên phát ra những âm thanh làm cho Dạ Thất phải đỏ mặt, cậu lập tức đổ mồ hôi đầy đầu.
“Chị kêu cái gì vậy!” Cậu ảo não nói.
“Thoải mái quá! Xì, nhẹ một chút!” Hạ Hoà coi như lẽ đương nhiên mà nói.
Dạ Thất: “...........”
Chờ đến khi giúp cô xoa bóp xong, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu Thất, cậu làm sao vậy? Nóng lắm sao?” Nhìn thấy chàng trai chỉ mặc một chiếc áo thun cổ tròn ở nhà mà mồ hôi tuôn như suối, cô cất tiếng hỏi, ánh mắt như cố tình hay vô ý mà rơi xuống dấu dâu tây in trên cổ cậu.
Dạ Thất phát hiện ra ánh mắt của cô, vội vàng che đi, dáng vẻ hèn nhát, cứ như sợ rằng cô sẽ lại làm gì cậu!
“Chị mau về ngủ đi!”
“Tiểu Thất, tối qua tôi có cào cậu không vậy? Có cần tôi bôi thuốc cho cậu hay không?” Không những cô không chịu rời đi, ngược lại ngón tay còn đưa lên xoa nắn dấu dâu tây in trên cổ cậu.
Dạ Thất lập tức sợ hãi tới mức lùi về sau một bước, vô cùng chắc chắn mà nói: “Không cần!”
Chơi đùa với cậu vui lắm sao?!
Hạ Hoà nghĩ thầm, chờ tới khi cậu nghĩ thông rồi, thì cũng không có cửa mà cầu xin tôi đùa giỡn với cậu đâu!
Nửa năm sau.
Mùa hè đúng thật là nóng bức, sau khi Dạ Thất tăng ca về đến nhà, liền để trần nửa thân trên đi vào nhà bếp, mới vừa đẩy của phòng bếp ra, cậu đã nhìn thấy Hà Hoà mặc trang phục vô trùng, đầu cũng đội mũ vô trùng, trên mặt còn đeo khẩu trang mà đứng bên bàn bếp, trong tay còn cầm kim và chỉ, khâu khối thịt lợn có đủ nạc đủ da lại.
“Đừng qua đây! Chỗ của tôi đang là khu vô trùng!” Bác sĩ Hạ lạnh lùng nói.
Dạ Thất: “..........”
Cô đúng thật là nhập vai!
Cô thường xuyên như vậy, về đến nhà, có thời gian là lại luyện tập, vô cùng chăm chỉ.
Sau khi thực nghiệm kết thúc, mấy miếng thịt lợn đó đều bị cậu mang đi làm thịt kho tàu hết cả, thế cho nên cân nặng của hai người cứ như vậy mà tăng lên vùn vụt.
“Bên hồ Đại Minh, chị cũng nghiêm túc quá rồi đó?” Hạ Hoà bước ra khỏi nhà bếp, Dạ Thất liền nhìn thấy trên trán cô đổ đầy mồ hôi, cậu vội vàng rút khăn giấy cho cô lau đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1431.html.]
“Vớ vẩn! Hai hôm nữa là tôi phải tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên trong sự nghiệp hành nghề của mình rồi!” Tay phải của Hạ Hoà vẫn còn cầm d.a.o phẫu thuật, tay trái cầm bút đánh dấu, ánh mắt nhìn qua Dạ Thất đang để trần nửa thân trên.
“Phẫu thuật gì vậy?” Dạ Thất tò mò mà hỏi.
Ánh mắt của Hạ Hoà đi xuống, dần dần cúi người, gần như đạt tới góc 90 độ, ánh mắt cô dừng lại trên từng khối cơ bụng rõ rệt trên vùng bụng của cậu, con d.a.o phẫu thuật đã được khử trùng sạch sẽ trong tay bắt đầu luyện tập trong không khí.
“Cắt ruột thừa!” Cô bất chợt mà trả lời vấn đề của cậu.
Dạ Thất cúi đầu xuống liền nhìn thấy Hạ Hoà đang cầm d.a.o phẫu thuật, lại còn nhìn chằm chằm vào bụng của mình, “Bên hồ Đại Minh! Chị là muốn lấy tôi ra làm thực nghiệm sao?!”
Hạ Hoà không quan tâm đến cậu, mà chỉ đưa tay kéo quần xà lỏn của cậu xuống, để lộ ra vùng hia chiếc xương sườn gợi cảm bên dưới vùng bụng, đó gọi là xương hông!
“Bên hồ Đại Minh! Chị…..” Nhìn thấy cô kéo quần mình xuống, Dạ Thất liền tức giận mà nói.
Hạ Hoà còn không thèm để tâm đến cậu, đã vậy còn cong eo, bày ra một tư thế vô cùng ái muội, gương mặt nhắm thẳng vào bụng dưới của cậu.
“Rạch mở một đường xiên ở vùng bụng dưới bên phải, sau đó tính từ rốn đến 1/3 giữa và ngoài của đường nối gai trên trước của hồi tràng, rạch một đường vuông góc với đường này, độ dài khoảng chừng 5: 7 cm.” Hạ Hoà vừa nói, bút đánh dấu bên tay trái lập tức vẽ ra một đường màu đen, kéo dài từ rốn của Dạ Thất đến một điểm cao cao phía trước xương hông, sau đó ở chỗ điểm 1/3, vẽ ra một đường tiếp tuyến với miệng vết thương.
“Bên hồ Đại Minh! Chị, nếu chị thật sự muốn lấy tôi làm thực nghiệm, vậy thì chị khử trùng rồi gây tê cho tôi đi!” Dạ Thất vô cùng căng thẳng mà nói.
Hạ Hoà mặc một bộ đồ vô trùng vừa mua từ trên mạng, nghe thấy vậy liền đột ngột đứng lên, cô tháo mũ vô trùng cùng khẩu trang xuống, “Tôi khử trùng rồi gây tê cho cậu, cậu sẽ để cho tôi cắt thật sao?”
Dạ Thất liền nghiêm túc mà gật đầu.
Hạ Hoà: “...........”
Nhưng mà, cô tin là cậu sẽ thật sự làm ra chuyện ngu xuẩn giống như vậy!
Đúng là bé trung thành ngốc nghếch ngọt ngào!
“Cậu không sợ tôi bất cẩn cắt mất bộ phận khác của cậu sao? Hoặc là làm gì đó cho chảy m.á.u nhiều, làm cho cậu mất mạng?” Cô cố ý hỏi như vậy, vì nếu để cô thực nghiệm tại nhà, vậy thì cô chắc chắn sẽ bị bắt giữ như một tên g.i.ế.c người biến thái.
Dạ Thất: “.........”
Hai năm sau.
Ba tháng trước, Hạ Hoà đã chính thức trở thành bác sĩ, mới gần đây, khoa ngoại chỉnh hình còn sắp xếp để cô làm bác sĩ mổ chính trong một ca phẫu thuật.
Tới gần thời gian phẫu thuật, khi người nhà bệnh nhân biết được cô chỉ là một người mới vào nghề không có bằng cấp gì, liền yêu cầu phía bệnh viện thay đổi bác sĩ mổ chính.
Nhưng mà, Tiêu Nhiên lại kiên trì để cho cô tham gia ca phẫu thuật lần này, theo nhận xét của anh ta, cô thật sự rất có năng lực, anh ta sẽ làm trợ thủ cho cô, cũng sẽ giúp cô thuyết phục người nhà bệnh nhân.
Cùng đợt thực tập với Hạ Hoà còn có hai bác sĩ nữ trẻ tuổi nữa cũng được chuyển sang chính thức, lúc này bọn họ lại đang ngồi trong phòng nghỉ cùng với mấy người y tá dị nghị về cô, chốn công sở thường xảy ra đấu đá lẫn nhau và bệnh viện cũng không phải là ngoại lệ.
“Thôi bỏ đi, trưởng khoa Tiêu là đàn anh của cô ấy đó! Cho dù cô ấy không có năng lực thực hiện ca phẫu thuật này, thì cũng còn có trưởng khoa Tiêu hỗ trợ cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Bọn họ là cảm thấy Hạ Hoà không đủ năng lực để thực hiện ca phẫu thuật này, hoàn toàn là do Tiêu Nhiên đang chống lưng cho cô.
Hạ Hoà đứng ngoài cửa nghe thấy rõ ràng toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ, cô mặc chiếc áo blouse trắng, gương mặt vô cảm, lạnh lùng mà cất bước đi vào.
Mấy người bác sĩ cùng y tá đang bàn tán về cô đều vội vàng ngậm miệng lại, nhưng Hạ Hoà cũng không thèm để ý tới bọn họ, giống như thể cô không nghe thấy bọn họ nói gì cả.
Sau khi lấy được hộp cơm, cô bước ra khỏi phòng nghỉ, thay vì đi về phía nhà ăn, cô lại bước đến sân thượng vắng người, gọi một cuộc điện thoại.
Cùng lúc đó, một chàng thanh niên điển trai lạnh lùng trong bộ đồ vest cùng đôi giày da, mới vừa ngồi xuống khoang hạng nhất, thì đã thu hút ánh mắt kinh ngạc của mấy cô tiếp viên hàng không đã quen thuộc từ lâu với việc nhìn thấy các anh chàng đẹp trai hay là những người đàn ông giàu có.
Đó chính là nam thần thuộc hệ lạnh lùng cấm dục trong cảm nhận của các cô một năm đi nhờ máy bay của bọn họ mấy chục lần, lại chỉ biết nói với các cô hai từ: “Cảm ơn!”
Sau khi cậu ngồi xuống, vừa định mở máy tính bảng, thì điện thoại đã vang lên, mà một người trước giờ luôn lạnh lùng, ít ham muốn như cậu, lại lập tức nhấc máy trong nháy mắt.
“Tiểu Hạ Tử, làm sao vậy? Tôi mới vừa định đến chỗ chị để lấy thức ăn đây, cũng may là máy bay vẫn chưa cất cánh!” Nam thần lạnh lùng trong nháy mắt trở nên ngốc nghếch, cong khoé miệng lên mà nói, ngón tay vẫn lưu loát mà thao tác trên màn hình máy tính bảng.
Mấy chị tiếp viên hàng không:
Nam thần mà cũng đi trộm thức ăn sao?! Là ai ở đầu dây bên kia, lại có thể làm cho cậu cười như một tên ngốc thế?