Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1432

Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:03:19
Lượt xem: 6

Hạ Hoà đứng trên sân thượng của bệnh viện, nghe thấy giọng nói ngốc nghếch của Dạ Thất từ đầu dây bên kia, cô liền cong khoé môi lên, sơn áp lực trong lòng cũng nhẹ hơn không ít. Nhưng ca phẫu thuật ngày hôm nay của cô không còn đơn giản như cắt ruột thừa, hay là u nang, hơn nữa, cô còn là bác sĩ mổ chính của cuộc phẫu thuật.

Điều này có nghĩa là sự nghiệp hành nghề của cô đã chính thức mở ra!

Mà hôm nay chú cá koi của cô lại không có ở bên, trong lòng cô liền xuất hiện chút tự ti khó hiểu.

Trong quá khứ, mỗi một ca phẫu thuật nhỏ, đều sẽ có cậu ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, người không biết, còn nghĩ cậu là người nhà bệnh nhân.

Mà cậu chính là chú cá koi của cô.

“Một giờ chiều nay, lần đầu tiên tôi được làm bác sĩ mổ chính, thực hiện ca phẫu thuật ngoại chỉnh hình, cho nên cảm thấy có chút sợ hãi.” Bác sĩ Hạ vốn đã được đào tạo bài bản, không sợ sóng gió, giờ đây lại giống như một cô gái nhỏ mà làm nũng với bạn trai.

Sao cậu lại không biết được chiều nay cô có ca phẫu thuật chứ?

Dạ Thất nâng tay trái lên, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ, lập tức cất chiếc máy tính bảng đi, nhét vào trong túi da, cất bước đi về phía cửa khoang.

Tiếp viên hàng không nhìn thấy cậu muốn đi xuống, vội vàng cất tiếng khuyên can, Dạ Thất làm động tác im lặng với cô ấy, thuận thế bước ra ngoài.

“Tiểu Hạ Tử! Tôi không nghe lầm đó chứ? Vậy mà chị lại cảm thấy tự ti!”

“Lần này không giống như mấy cuộc tiểu phẫu lúc trước, lần này là phẫu thuật ngoại chỉnh hình, độ khó cấp bốn đó!” Hạ Hoà tiếp lời.

“Tiểu Hạ Tử! Chị đã quên mất trong một năm chị đã dùng hết bao nhiêu xương heo để làm thực nghiệm tại nhà rồi sao? Mỗi ngày đều phải uống canh xương hầm, uống đến nỗi tôi cũng phải béo lên 10 cân! Bình thường chị luyện tập khắc khổ đến như vậy, sao bây giờ lại không chút tự tin nào vậy?”

Trong đầu cậu tràn ngập cảnh tượng lúc Hạ Hoà được nghỉ ở nhà, lấy xương heo làm thực nghiệm, có mấy loại xương không mua được trong siêu thị hay ngoài chợ, cậu sẽ dắt cô đến tận lò mổ heo để mua!

Cô thậm chí còn bảo cậu làm gãy xương heo, để cho cô có thể luyện tập!

Nghe cậu nói, Hạ Hoà liền cong môi lên, cũng nhớ lại trong suốt hai năm qua, cậu ở bên mình làm đủ thứ chuyện.

Bọn họ cùng nhau học tập, làm bạn với nhau, cùng nhau trưởng thành.

Không phải tình yêu, nhưng hơn hẳn tình yêu!

“Chủ yếu là do con cá koi cậu không có ở đây, tôi sợ tôi sẽ gặp xui xẻo! Không có chuyện gì nữa rồi, cậu bận chuyện của cậu đi, tôi sẽ cố gắng!” Cô nói rồi lập tức gác máy.

Lần này cậu đi công tác hết nửa tháng, tối hôm qua lúc gọi cho nhau, cậu đã nói là ngày hôm nay phải bay đến thành phố khác.

Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ mổ chính Hạ Hoà đã mặc trang phục vô trùng, trên đầu cũng đã đội mũ vô trùng, cũng đã đeo khẩu trang, sau khi thực hiện xong các bước khử trùng đôi bàn tay, liền đi đến bên cạnh bàn mổ.

Bệnh nhân nằm nghiêng sang trái, cô nhận lấy d.a.o phẫu thuật từ y tá, lần lượt cắt rời da, mô dưới da, cùng mô liên kết xơ cứng, sau đó lại dùng điện đông để cầm máu. Ca phẫu thuật lần này được gọi tên là “Thay khớp háng toàn phần cho bệnh nhân gãy cổ xương đùi.”

Trước hết phải lấy phần xương đùi đã bị gãy của bệnh nhân ra, sau đó dùng phần xương giả thay thế vào vị trí đã bị gãy, cuối cùng là lắp vào lại cho bệnh nhân.

Hạ Hoà là bác sĩ mổ chính, còn Tiêu Nhiên ở bên cạnh làm trợ thủ cho cô, hai bác sĩ cũng đợt thực tập rồi cùng được chuyển sang chính thức với Hạ Hoà thì chỉ được đứng trong phòng quan sát, bọn họ lo rằng Tiêu Nhiên sẽ thay cô làm phẫu thuật, thậm chí còn mời lãnh đạo của khoa ngoại chỉnh hình đến thị sát, như vậy sẽ không sợ Hạ Hoà gian lận.

Hạ Hoà đổ mồ hôi đầy trán ngẩng đầu lên, y tá lưu động giúp cô lau đi mồ hôi, đằng sau chiếc khẩu trang, cô thầm hít vào một hơi, xoay người lại, nhận lấy công cụ từ trong tay y tá, tiếp tục phẫu thuật.

Chỉ trong chốc lát, phần xương đùi của bệnh nhân đã được gỡ ra, là gãy cổ xương đùi, cô đưa qua cho Tiêu Nhiên, đến lúc này, ca phẫu thuật chỉ mới hoàn thành được một nửa.

Trong quá trình tiếp theo sau đó, huyết của bệnh nhân đột ngột giảm mạnh, làm cho mọi người đều cả kinh, Hạ Hoà lập tức phân phó cho y tá lấy thêm thuốc, huyết áp của bệnh nhân mới dần ổn định lại, có bất ngờ nhưng không nguy hiểm, ca phẫu thuật cũng tiến hành thuận lợi đến khi kết thúc.

“Sư huynh, cảm ơn anh!” Hạ Hoà đang rửa tay bên bồn rửa, nhìn thấy Tiêu Nhiên vừa bước tới, cô liền nghiêm túc mà cất tiếng.

“Biểu hiện không tệ! Đủ bình tĩnh!” Tiêu Nhiên cũng thấp giọng mà nói.

“Bác sĩ Hạ, bạn trai của cô lại ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật đó! Cô cũng hạnh phúc quá đi!” Một y tá bước đến chỗ cô, nở nụ cười mà nói.

Bạn trai của cô?

Hạ Hoà thầm nghĩ, mình làm gì có bạn trai?

Nhưng rồi chợt hiểu ra đó là ai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1432.html.]

Thật có chút khó tin mà vội vàng chạy ra ngoài.

Hạ Hoà vẫn còn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật, vừa tìm thấy được cửa phòng phẫu thuật, liền bắt gặp một chàng thanh niên đẹp trai trong bộ đồ vest cùng đôi giày da, đang lạnh lùng mà ngồi ở đó, đúng là bé trung thành của cô.

Sao đột nhiên cậu lại trở về rồi?

Cố Diệp Phi

Một sự kích động trào dâng lên trong lòng, bước chân Hạ Hoà dần chậm lại, hướng đến chỗ cậu.

“Tiểu Hạ Tử!” Dạ Thất vốn đang trầm mặc không nói gì, còn tỏ ra vẻ người sống chớ đến gần, vậy mà vừa nhìn thấy cô, cậu lập tức đứng dậy, chào đón mà tiến lên, lại chỉ nhìn thấy hai mắt Hạ Hoà ửng đỏ, làm cậu phải nhướng mày.

“Chẳng lẽ là ca phẫu thuật không thuận lợi sao? Không thể nào? Tôi đã đến đây từ một tiếng trước rồi!” Dạ Thất nhìn cô, dáng vẻ như không tin được mà nói.

Hạ Hoà hít mũi một cái, “Không phải hiện tại cậu đang rất bận sao? Sao lại về đây rồi?”

Tiểu Thất của cô bây giờ chính là một vị bá đạo tổng tài bận rộn trăm công nghìn việc đó!

Nhưng mà, trước mặt cô, cậu vẫn là chú cún con không hiểu chuyện gì kia!

“Theo như thông lệ quốc tế, ca phẫu thuật nào của bác sĩ Hạ, nhất định phải có sự bảo vệ của Tiểu Thất tôi!” Dạ Thất tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói.

“Cậu là gì của tôi chứ? Còn nhất định!” Hạ Hoà kiêu ngạo mà nói, sao cậu vẫn còn không chịu thông suốt như vậy chứ?

Từ khi bọn họ biết nhau cho đến hiện tại, cũng cùng sống dưới một mái nhà suốt hai năm, cậu đối xử với cô, vẫn chưa phải là mấy kiểu tình cảm nam nữ!

“Tôi là chị………” Dạ Thất cúi đầu xuống nhìn cô, khoé môi cong lên thành nụ cười.

“Cái gì a?” Trái tim Hạ Hoà như căng ra, giọng điệu đó của cậu có chút ái muội.

“Tôi là chủ nhà của chị đó!” Dạ Thất nở nụ cười mà nói.

Hạ Hoà cạn lời rồi!

Nhấc chân lên muốn đá cậu một cái!

Cũng may là cô đang may dép crocs chuyên dùng trong phòng phẫu thuật, không chứa đựng bao nhiêu vi khuẩn, càng miễn bàn đến bụi bặm, đá vào quần tay của cậu cũng không chút dấu vết.

“Tiểu Hạ Tử, tôi vội ra sân bay rồi!” Dạ Thất đưa tay đưa tay lên, nhìn xuống đồng hồ rồi nói.

Hạ Hoà nghe nói cậu lại phải đi nữa, trong lòng cô liền có chút mất mát, “Chừng nào cậu mới về?”

“Tiếp theo phải đến tỉnh H ngồi trấn ở Dạ thị hai tháng, nhưng tôi chắc chắn sẽ trở về đón Thất Tịch với chị!” Dạ Thất nghiêm túc mà nói.

Đón Thất Tịch với cô?

Trái tim bé nhỏ của Hạ Hoà lại bắt đầu rục rịch, lại chỉ nghe thấy cậu nghiêm túc mà nói, “Ngày Thất Tịch đó là sinh nhật của tôi!”

!!!

Thất cún con này! Tôi có thể một cước đá cậu bay đi hay không?!

Hạ Hoà trừng mắt với cậu, không nói lời nào, trong lòng đã cho cậu một đòn hiểm từ lâu rồi!

Nhưng mà, sinh nhật của cậu không phải là tháng chín dương lịch hay sao? Cô còn nhớ rất rõ, cậu thuộc chòm sao Xử Nữ.

Trông cậu thật sự giống như đang rất vội, Hạ Hoà liền đuổi theo cậu, còn chưa kịp dò hỏi gì, thì đã ngã xuống trước mặt cậu, tiện tay nắm lấy chiếc cà vạt, Dạ Thất bị buộc phải cúi người xuống, động tác kéo cà vạt kia của cô, trông cứ như là đang kéo sợi dây dắt sợi dây xích quấn quanh cổ chú chó săn nhỏ vậy.

“Bên hồ Đại Minh! Chị làm gì vậy?!” Cậu nhíu mày lại, nói.

Hạ Hoà kéo cà vạt của cậu, lôi cậu đi về phía trước, trông cứ như là dắt chó đi dạo vậy, thật khí phách mà đẩy cánh cửa ra, tiến vào trong một căn phòng chứa đồ ít người, vừa mới bước vào, cô liền ôm mặt cậu lên, áp cậu lên cánh cửa, hung hăng mà hôn lên môi cậu.

Rất lâu rồi cô cũng chưa cợt nhã với cậu, ngược lại trêu ghẹo cậu thì thường thấy hơn.

Mấy năm nay, cô cũng không uống rượu, chỉ sợ say rồi sẽ loạn tính làm chuyện xằng bậy với cậu, làm tổn thương tâm hồn bé bỏng của cậu!

Tiểu Thất: Hừ! Tiểu Thất gia đây tới hôm Thất Tịch đó là vừa tròn mười tám tuổi! Tiểu Hạ Tử, chị chờ đó cho gia!

Loading...