NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1597:Học trưởng Lục, tính cách cao ngạo lạnh lùng của anh sắp biến mất rồi!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:40:15
Lượt xem: 4
Anh lại nói thêm một câu: “Tùy ý em giày vò!”
Lâm Dương sao không nghe ra được ý anh chứ, anh đúng là đủ đen tối!
Đôi tay cô đẩy bờ n.g.ự.c rắn rỏi và ấm áp của anh, giận dỗi nói: “Anh Lục, anh nghĩ hay thật!”
Anh Lục: “……” Tiểu nha đầu lớn rồi.
“Sao lại anh nghĩ hay chứ? Anh đây chờ bị em chiếm tiện nghi đấy!” Anh lại có ý lừa gạt cô.
Ngón tay Lâm Dương từng chút chọc bờ n.g.ự.c cứng rắn của anh, khóe miệng nở nụ cười, “Anh Lục, trước nay em không phải người thích chiếm tiện nghi người khác!”
Anh Lục: “……” Tiểu nha đầu cũng có miệng lưỡi sắc bén!
Cô lách ra khỏi trong n.g.ự.c anh, nhảy dựng tránh ra.
Lá gan cô cũng càng lúc càng lớn!
Không giống như lúc ban đầu, ở trước mặt anh còn lúng túng.
Đây đều do anh chiều quá đấy!
Anh nhìn bóng cô, khóe miệng cong lên cười cưng chiều, bước đi nhanh, chẳng bao lâu sau anh đã đuổi kịp cô, hơn nữa còn lên trước cô, xoay người đối diện với cô lui về phía sau, rồi nhìn cô.
“Cho em tiện nghi em còn không chiếm, thế mới bảo ngốc!” Anh tiếp tục trêu cô.
Lâm Dương xem thường anh, “Học trưởng Lục, tính cách cao ngạo lạnh lùng của anh sắp biến mất rồi!”
Anh cười đến là đen tối, đứng yên ở trước mặt cô, bóp mặt cô mặt, “Anh có lúc nào có tính cách cao ngạo lạnh lùng ở trước mặt em?”
“Vậy ở trước mặt em thì anh có tính cách gì?” Bạn học Lâm Dương ngửa mặt nhìn anh hỏi.
“Anh ở trước mặt em đều biểu diễn theo bản sắc! Em nói xem là dạng gì!” Anh cười nhạt nói.
Lâm Dương nhớ lại anh nửa năm nay, trừ dùng hình dung “bá đạo”, “đen tối” để hình dung ra, còn có thể dùng…
“Lưu manh thủ đoạn chắc chắn!” Cô lớn tiếng nói.
Nói xong, cô chạy về phía cửa khu nhà Khương gia.
Anh thật sự bá đạo, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến nỗi biến thái, cô không thể hỏi bài nam sinh trong lớp, nam sinh cũng không thể hỏi bài cô, nếu bị anh biết, không tránh được bị anh hôn một trận!
Anh cũng rất đen tối, bởi vì bọn họ không công khai tình cảm, cô vẫn thề thốt phủ nhận trước mặt các bạn học nữ, cho nên không tránh khỏi nhận được thư tình, có lúc thật sự không tìm được cớ từ chối, cô chỉ có thể khổ bức đưa tới trước mặt anh.
Hậu quả là, bị anh hôn trận thì thôi, còn bị anh buộc viết thư tình cho anh, còn phải gấp thành hình trái tim màu đỏ!
Cô nhớ rõ cô không có khiếu làm thủ công, nhìn giáo trình dạy gấp giấy trên Weibo, học hai ngày, trái tim vẫn lỗi!
Lưu manh đúng là lưu manh!
Bọn họ học chặt, anh sắp phải thi đại học, hai người thường học tập cùng nhau, lúc không có ai, anh thường thường ấn cô ở góc không người, hôn sâu một lúc……
Tóm lại, anh thường bới lông tìm vết, áp đặt tội danh “có lẽ có” cho cô, sau đó trừng phạt (hôn) cô!
Anh đi theo cô sắp đến cửa khu nhà, Lâm Dương lập tức bảo anh rời đi, ai ngờ, ông Khương đã ra, vừa hay gặp phải anh, Lâm Dương sợ anh trực tiếp thẳng thắn quan hệ của bọn họ với ông, cô không ngừng đưa mắt ra hiệu với anh.
Anh cũng đưa mắt ra hiệu với cô, ánh mắt kia như đang nói “Nha đầu, nợ anh một lần!”
“Ông Khương!” Chàng trai 18 tuổi thân hình cao lớn thẳng tắp, đi đến trước mặt ông cụ, lễ phép chào hỏi.
“Đây là Tiểu Cổn à!” Ông Khương thấy tiểu bá vương này ở bên cạnh cháu gái nhà mình, ông thực sự kinh ngạc.
Ông nào biết đâu rằng, mấy năm nay, tiểu bá vương trước mắt lâu lâu lại bò đến sân nhà ông, bò đến cửa sổ cháu gái ông!
“Ông Khương, cháu thuận đường đưa Dương Dương về.” Anh cười nhạt nói, rồi móc ra một bao thuốc lá, dâng thuốc cho ông cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1597hoc-truong-luc-tinh-cach-cao-ngao-lanh-lung-cua-anh-sap-bien-mat-roi.html.]
Ông cụ nhận một điếu, gật đầu, khách sáo nói: “Phiền cháu rồi! Ông đang muốn bảo cảnh vệ đi tìm, sợ nha đầu này bên ngoài gặp lưu manh!”
Lâm Dương: Ông ơi, lưu manh có kế hoạch đặt ở trước mặt ông đấy!
Thật là khôi hài!
Cũng không biết anh lưu manh có chột dạ không.
Nhưng thấy anh khí định thần nhàn, dáng vẻ thành thục ổn trọng, lễ phép lại quen thuộc châm lửa cho ông nội, là biết anh không chột dạ!
“Ông à, Dương Dương là đứa trẻ trong khu này, có cháu che chở, không ai dám bắt nạt cô ấy đâu!” Cổn gia mặt không đỏ tim không đập, nghiêm trang nói.
“Ôi chao! Con bé đi theo cháu chơi, ông già này rất yên tâm! Ông cũng thường khuyên nó đi lại với các cháu nhiều hơn, tính tình đứa trẻ này, ông cũng rõ rành rành!” Ông Khương lại nói.
Lâm Dương: “……” Rất yên tâm?
Cô quả thực muốn dậm chân nói cho ông cụ, chàng trai này chơi lưu manh với cô thế nào!
Mà anh chàng lưu manh đang nghiêm trang gật đầu, dáng vẻ mặt người dạ thú, trông giống chính nhân quân tử thật!
Lúc ông hút thuốc, anh còn nhân lúc ông nội không chú ý, đắc ý chớp chớp mắt với cô.
Ánh mắt kia như đang nói “Cổn gia tôi từ trước đến nay người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhìn, ngươi gia gia nhiều thích ta!”
Lâm Dương trừng anh một cái, thúc giục ông đi vào nhà.
Nhưng anh đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở thật!
Cố Diệp Phi
Không phải bằng bối cảnh của anh, mà là sức cuốn hút từ tính cách và cùng bản lĩnh của anh! Nhóm những lão thủ trưởng đều là lính cả đời, thích hạt giống tốt giống anh, thân thể khoẻ mạnh, có dũng có mưu, bẩm sinh đã hợp tham gia quân ngũ!
……
Bạn học Thái Dư Bạch cứ thế chen vào phòng của Tư lệnh Vũ, ngày thường cậu ở trước mặt cô không biết xấu hổ xin được trêu chọc, lúc này, cậu kabedon Lục Tiểu Vũ!
“Tư lệnh đại nhân, xin hỏi, hộp Okamoto kia từ đâu ra?” Cậu không quên dáng vẻ cô tiện tay móc ra từ sau sau túi ra một hộp Okamoto, rồi tiện tay ném cho Tiểu Mộc Đầu vô cùng tự nhiên lại thong dong, cứ như một lão làng!
Ngày thường ở trước mặt cậu, cô rất trong sáng!
“Từ đâu ra cần phải nói cho phó quan cậu sao?” Bị kabedon, cô ngửa đầu nhìn cậu, buồn bã nói.
Mắt cậu tối sầm lại, ngay sau đó, khóe miệng cậu cong lên nở nụ cười nguy hiểm, cô nhận ra cậu muốn làm gì, vội vàng muốn quay mặt đi, cằm lại bị cậu giữ chặt!
“Tư lệnh, phó quan tôi đây lại muốn tạo phản, ngài nói xem phải làm sao?” Cậu cười tà, nói xong thì hôn cô.
Lục Tiểu Vũ sợ tới mức vội vàng nói: “Tiện tay lấy ở Watsons!”
“Sao chị lại biết thứ đồ chơi đó?!”
“Phó quan Tháu, chị lớn hơn cậu bốn tháng đấy, cậu cũng biết, sao tôi lại không thể biết? Chị biết không ít hơn cậu đâu!” Lục Tiểu Vũ thầm phản bác, một tay đẩy cậu ra.
Thằng nhóc thúi nhìn chằm chằm cô rất chặt!
“Vậy chị ở trước mặt tôi, sao trông dáng vẻ giống ni cô vậy?!” Bạn học Thái Dư Bạch vô cùng buồn bực nói.
Sau nụ hôn nửa năm trước, cô không còn tình anh em thân mật khắng khít với cậu như trước nữa, phòng cạu như phòng sói!
“Không có cảm giác với cậu đó, thì sao phải trêu cậu!” Cô nâng giọng nói, vừa nói vừa hoạt động phần cổ, bả vai nhức mỏi.
Bạn học Thái Dư Bạch ra tay sắp cởi quần áo, cô vội vàng nói: “Cậu làm gì?!”
“Cởi hết, xem chị đến tột cùng có cảm giác hay không……” Nửa năm nay, ngày nào cậu cũng kiên trì rèn luyện, càng không tin cô sẽ không có cảm giác với cậu!
Nữ sinh theo đuổi cậu cũng rất nhiều, được chứ?!
“Thái Dư Bạch! Cậu mặc lại quần áo vào cho tôi!” Lục Tiểu Vũ thấy trên người cậu cởi chỉ còn lại sơ mi trắng lót nền, vội vàng hô lên.
Cậu đúng là cợt nhả!