NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 439:
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:37:03
Lượt xem: 19
Diệp Kiều giống như những xác c.h.ế.t khác nằm ở trong xe, còn không dám thở mạnh, sợ là hai tên lính đánh thuê kia ohast hiện ra cô còn sống thì không phải cô c.h.ế.t thật sao?!
Vừa nãy là cô cùng với Lục Bắc Kiêu diễn kịch.
Trước đó, bọn họ đã tập luyện tốt, đầu tiên cô giả vờ chạy trốn, sau đó bị bắt lại thì anh sẽ mang cô đi ra biệt thự ngoài giết, cô sẽ giả chết, không nghĩ tới là Phan Linh đột nhiên sẽ xuất hiện, may mắn là đúng như anh nói s.ú.n.g của anh chỉ có hai viên là đạn thật, viên thứ ba trống không!
Cơ trí như cô, đoạt lấy s.ú.n.g của anh, mà Lục Bắc Kiêu tâm linh tương thông, biểu hiện cũng cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng mà, giờ cô sợ quá!
Những tên lính đánh thuê này không chuyện ác nào là không làm, bây giờ nếu lộ ra thì sao bây giờ?!
Lục Tiểu Cổn, con sẽ bảo vệ mẹ chứ? Mẹ sẽ không c.h.ế.t đâu, đúng không? Huhuhuhu……"
Diệp Kiều ở trong lòng cầu xin.
Đường núi toàn sỏi đá, thân mình cô không ngừng lắc lư, cô sợ mình chưa bị nhóm lính đánh thuê phát hiện thì đã bị xóc đến nỗi nôn ra rồi!
“Em gái, em thở đi, đừng để bản thân bị nghẹn c.h.ế.t nữa!" Trong lúc Diệp Kiều muốn thở ra, có âm thanh thuộc về tên vạn người ghét Diệp Thành kia!
!!!
Mẹ nó!
Tình huống gì vậy?!
Vẻ mặt Diệp Kiều mờ mịt, còn tưởng rằng do mình xuất hiện ảo giác, cô vẫn đang giả chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-439.html.]
“Tiểu Kiều! Em đừng trốn nữa, là bọn anh!" Thanh âm của Đại Ngốc cũng truyền đến.
Mẹ nó!
Diệp Kiều lại lần nữa khiếp sợ, nhưng mà, cô quá ngốc, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác nên lại tiếp tục nín thở, giả chết.
Diệp Thành tựa vào lưng ghế, nhìn sau thùng xe thấy đứa em cái đang giả chế, khóe miệng cong lên, huyết tương còn đang chảy ra từ tóc.
Cố Diệp Phi
“Đại ngốc, cậu đừng nói nữa, em gái của tớ có tiềm năng làm ảnh hậu!" Diệp Thành đội mũ màu xanh, trên mặt có mấy vết bùn, buồn bã nói.
“Mẹ nó!" Diệp Kiều cuối cùng cũng xác định, cô không phải bị ảo giác, đột nhiên mở hai mắt, lớn tiếng nói tục!
Thấy một bộ quần áo màu xanh, không rõ mặt, ở trước mặt mình, cô bò lên: “Diệp Thành?!”
Sau khi hét lên, tháo tóc có m.á.u giả ea, vì để túi này nên tóc cô đã bị cạo đi rất nhiều!
Diệp Thành cười, lộ ra một hàm răng trắng, đường núi xóc nảy, thân thể cô lung lay sắp đổ, đành phải bò lên phía trước, ôm lấy lưng ghế.
“Tiểu Kiều! Em có sao không? Có đau không? Cái tên kia đặt lên người em, rất đau đấy!" Đại Ngốc vừa lái xe vừa nói.
Diệp Kiều vừa muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Thành, nhìn anh ấy, rồi lại nhìn Đại Ngốc, lúc này lại cảm động nói: "Mẹ nó, sao giờ khắc này em lại gặp phải anh cơ chứ?! Lúc nãy mẹ nó em bị dọa sợ muốn chết!"
Sợ bọn họ là lính đánh thuê của Hà Sơn, sợ họ phát hiện cô không chết, b.ắ.n cô!
Diệp Thành thực thụ sủng nhược kinh, mở hai tay ra muốn ôm em gái, nhưng mà em gái sau đó vẫn ghét bỏ mà né tránh: "Anh trai ngốc, so với c.h.ế.t thì đau này tính là gì!"
“Các anh sao lại đến đây? Sẽ không phải mọi người đều ẩn nấp ở biệt thự của Hà Sơn đấy chứ?" Diệp Kiều kích động hỏi: "Anh Kiêu quá cẩn thận với em! Nếu là lính đánh thuê khác sao em có thể đến được bãi tha ma chứ! Anh ấy cũng chẳng nói trước gì cả!"
“Thời điểm quan trọng còn không quên phát cơm chó!" Diệp Thành tức giận nói: "Anh nói em này cô nhóc kia, lá gan cũng lớn quá đấy! Biết ông lo lắng lắm không? Nghe nói em rơi vào trong tay trùm buôn ma túy đã muốn điều binh đi rồi!" Diệp Thành gõ đầu cô, tuy rằng là trách cứ những vẫn lộ ra sự cưng chiều của người anh.