NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 440:
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:38:39
Lượt xem: 21
Đừng nói là ông, chính anh ấy lúc nghe cô đang ở trong tay bọn buôn ma túy cũng cực kỳ lo lắng, cũng may là con nhóc này an toàn rồi!
“Ông đã đã biết……” Diệp Kiều có hơi xấu hổ, để ông lo lắng về mình rồi.
Cố Diệp Phi
“Tiểu Kiều, phía sau giống như có xe tới!" Đại Ngốc nghiêm túc nói.
Diệp Kiều không có một giây chần chừ, "Ầm" một tiếng nằm xuống!
Trái tim lại nhảy lên đến cổ họng, mồ hôi lạnh ứa ra, Diệp Thành cũng nhanh chóng ngồi xuống đôi tay anh đặt vào s.ú.n.g máy ở trong ngực, lúc nào cũng có thể chiến đấu.
“Đại ngốc, anh Đại Ngốc……không có việc gì chứ……." Giọng Diệp Kiều run run nói, cảm giác có thanh âm đi qua bên cạnh, Đại Ngốc còn ấn còi xe.
“Có cái rắm gì! Chỉ là một người nông dân kéo máy kéo! Đại Ngốc này mẹ nó! Hù c.h.ế.t ông đây!" Diệp Thành tức giận đập vào gáy Đại Ngốc!
Mẹ nó!
Diệp Kiều sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc này cũng nói tục: "Anh Đại Ngốc, anh hù c.h.ế.t em!"
“Đúng! Cậu ấy muốn hù c.h.ế.t em để ở với A Kiêu!" Diệp Thành xụ mặt nói.
Phốc……
Diệp Kiều bị lời nói của Diệp Thành chọc đến bật cười.
“Cái gì, đúng là có xe thật mà!" Đại Ngốc vẫn nghiêm túc nói.
“Đó là máy kéo! Mẹ nhà cậu! Dám làm ngã em gái tôi, tôi bảo A Kiêu g.i.ế.c cậu!" Diệp Thành lại gõ đầu Đại Ngốc nói.
Diệp Kiều cũng không dám bò dậy, nằm ở trong xe, nghe bọn họ nói giỡn.
Bọn họ thật sự mang cô đi bãi tha ma, nơi thâm sơn cùng cốc này đã có người tiếp ứng, rất nhanh, cô đã bị mang đến nơi trồng đầy hoa anh túc, cũng tìm thấy Nhụy Hoa cùng với mẹ cô ấy.
Nhụy Hoa ôm cô mà khóc ầm lên, lần này nếu mà Diệp Kiều bởi vì cô ấy mà xảy ra chuyện, cô ấy cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp, cũng may, mọi người đều bình an vô sự mà đã trở lại!
“Hà Sơn! Mẹ nó anh đối với tôi bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa!" Phan Linh ngồi ở trên xe lăn, nắm nắm tay, hung ác nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-440.html.]
“Chị Phan! Chị tính sao?" Nói chuyện chính là thân tín của cô ta, Lạc Đà.
Lạc Đà cong eo, cung kính hỏi.
“Làm như thế nào……đương nhiên là đối nghịch với Hà Sơn! Đêm nay lúc mấy người chuyển hàng, đem đám A Mộc xử lý đi! Đoạt hàng lại! Hà Sơn mấy năm nay không có Phan Linh tao thì đã thế nào rồi? Còn không phải là bán không được!" Phan Linh hung tợn nói.
Phan Linh ở trong tập đoàn cũng có vây cánh riêng của mình.
“Vâng!” Lạc Đà lĩnh mệnh.
“Xử lý A Mộc! Cắt đứt cánh tay phải của Hà Sơn, về sau Phan Linh tao chính là đại ca ở đây!" Phan Linh kích động nói: "Mà bọn mày, về sau cũng sẽ giống như A Mộc, ở tập đoàn hô phong hoán vũ!"
Phan Linh vẻ mặt tự tin nói.
“Lạc Đà, làm việc đi! Đừng đánh mất hàng!" Phan Linh lại nói.
Lạc Đà thường ngày là một nhóm với Lục Bắc Kiêu nhưng anh ta lại là thân tín của Phan Linh, ngâm nghe Phan Linh chỉ huy!
Vì để ổn định địa vị của tập đoàn nên mấy năm nay, Phan Linh cũng lặng lẽ làm cho thế lực của mình lớn mạnh!
8 giờ tối, Lục Bắc Kiêu mang theo đám người Lạc Đà, xuất phát đi vào trong trấn lấy hàng, nửa đường, có tin ngắn phát ra mà không phải là người giao dịch mà là tập đoàn.
Màn hình sáng lên, trong miệng anh ngậm thuốc lá, nhìn vào trong màn hình, còn ngươi đạm bạc bỗng nghiêm túc lên.
Lại là mã Moore!
Não anh hơi chuyển động, phiên dịch những đường ngang dọc, dấu ngắt tạo thành mật mã: "Lạc Đà là người của Phan Linh, nó là kẻ phản bội, muốn g.i.ế.c cậu, đoạn đi hàng hóa của Hà Sơn! Queen."
Queen!
Lại là Queen!
Lục Bắc Kiêu ngẩng đầu, Lạc Đà đang ngồi ở trên ghế phụ.
“Anh Sơn, lần hành động này có biến sao?" Lạc Đà quay đầu nhìn anh, giương giọng hỏi.