NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 535
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:14:02
Lượt xem: 18
Tối hôm đó, cô dâu phấn khích đến mức mất ngủ, rõ ràng cô cảm thấy mình giống như một cặp vợ chồng già. Nhưng nghĩ đến đám cưới ngày mai của cô và Lục Bắc Kiêu thì lại vui mừng đến mức không thấy buồn ngủ chút nào.
“Diệp Kiều, đi ngủ sớm một chút, mai làm cô dâu xinh đẹp một chút!" Giọng Lục Tiểu Cổn vang lên.
"Cái gì gọi là đẹp một chút?! Con, mẹ đẹp khuynh quốc khuynh thành đấy biết chưa!" Diệp Kiều nhìn không được ba hoa với Lục Tiểu Cổn.
"Tự luyến!!" Lục Tiểu Cổn.
"Cái này gọi tự tin!" Cô nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất!
"Sau này trước mặt cha phải chú ý một chút, đừng để lộ!" Lục Tiểu Cổn trầm giọng dặn dò, lo lắng cho người mẹ ngốc này!
"Sợ cái gì, không phải còn có con sao! Giật mẹ một chút thì đừng nói là uống say, cái cảm giác đó người c.h.ế.t cũng có thể bị điện giật sống lại! Thằng nhóc con đúng là ra tay được mà!" Diệp Kiều tức giận nói, cái cảm giác đó còn kinh hơn điện giật nữa!
Lục Tiểu Cổn thở dào.
"Con không thể giúp người cả đời!" Lục Tiểu Cổn tức giận nói.
"Nói bậy, cho dù con biết mất mẹ cũng sẽ nhanh chóng sinh con ra! Ý của con là dù con sinh ra cũng không có ký ức đúng không? Cũng không thể giúp mẹ như bây giờ đúng không?" Diệp Kiều tò mò hỏi.
"Không sao! Sau này mẹ sẽ chú ý, sẽ không bị lộ đâu! Còn nữa, con cũng đừng sợ, cho dù con sinh ra không có năng lực thì mẹ cũng có khả năng che chở cho con!" Diệp Kiều vội vàng nói tiếp, cô sẽ không giống như kiếp trước không bảo vệ được Lục Tiểu Cổn.
Đời này, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con trai mình và Lục Bắc Kiêu!
Lục Tiểu Cổn im lặng.
Đồ ngốc Diệp Kiều, con cũng không biết mình có thể đầu thai được không. Trước kia nói thế đều lừa người, sợ người tự trách thôi!
Bảo người dùng áo mưa là sợ người và cha sẽ sinh đứa trẻ khác, con sẽ ghen tị mất...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-535.html.]
Cố Diệp Phi
"Kiều Kiều, người và cha kiếp trước nữa cũng là một đôi, con cũng là con của hai người, đều là duyên phận. Cho nên chúng ta nhất định phải có người!" Cuối cùng Lục Tiểu Cổn lại lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, nghe rất già dặn.
Diệp Kiều sửng sốt.
Kiếp trước nữa...
Coovaf Lục Bắc Kiêu cũng là một đôi?!
Cô nhớ tới nốt ruồi chu sa trên trái tim mình, cô và Lục Bắc Kiêu đã quấn lấy nhau ba kiếp rồi sao?!
Còn có Lục Tiểu Cổn...
Rõ ràng kiếp trước cô không muốn sinh bé ra, ghê tởm bé như vậy, kết quả là khi trùng sinh, Lục Tiểu Cổn còn đến bảo vệ cô...
"Diệp Kiều, người đừng khóc! Không cho người khóc! Khóc mắt sưng lên mai sẽ xấu lắm! Cô dâu của cha con phải xinh đẹp!" Lục Tiểu Cổn thấy cô che miệng muốn khóc thì mạnh mẽ ra lệnh.
Cổ họng Diệp Kiều nghẹn ngào, "Lục Tiểu Cổn, kiếp trước nữa mẹ và cha con như thế nào? Chúng ta yêu nhau hay hành hạ nhau, ai thua ai?"
"Con không nhớ rõ, quan trọng nhất là kiếp này! Người không được nghĩ nhiều như vậy! Cho dù là kiếp nào cha cũng yêu người, hai người là duyên trời định! " Lục Tiểu Cổn kiên định nói.
"Diệp Kiều, sau này người sẽ gặp phải những chuyện tồi tệ và khó khăn hơn, phải dựa vào người và cha đồng tâm hiệp lực giải quyết! Con không thể giúp người..."
Nghe Lục Tiểu Cổn nói vậy, trái tim Diệp Kiều đột nhiên đau đớn dữ dội. Lúc này cô mới ý thức được Lục Tiểu Cổn sẽ biến mất, đang từ biệt cô!
Cô vẫn cho là chờ khi cô có thai Lục Tiểu Cổn mới biến mất
Mặc dù cô sẽ sinh ra bé thật sự nhưng vẫn có cảm giác không nỡ mãnh liệt...
Nước mắt không thể ngừng chảy, cô khóc, "Lục Tiểu Cổn... Chừng nào con quay vè! Mẹ, mẹ mặc kệ thời gian kiếp trước, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng sinh con ra!"
Trong đầu cô đều là cảnh tượng Lục Tiểu Cổn giúp đỡ trong ba năm cô sống lại...