Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 62

Cập nhật lúc: 2025-01-22 22:59:51
Lượt xem: 59

Thu Trì biết hoàn cảnh này chắc chắn không hợp với Phó Hướng Ngung, vì trước giờ hắn chỉ đưa anh đến những nhà hàng sang trọng. Đây là kiểu quán ăn mà nếu không phải có Phó Hướng Ngung, cả đời anh cũng không đến.

Anh thấy áy náy, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì hơn.

Thu Trì định nói đợi sau này mình tích góp đủ tiền sẽ mời hắn ăn ở những nơi tốt hơn, nhưng lại nuốt lời xuống.

“Sao vẫn mặc cái áo này?” Phó Hướng Ngung đột nhiên hỏi, Thu Trì vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc đó, cả mùa hè chỉ mặc đi mặc lại vài bộ quần áo cũ, “Không mua đồ mới à?”

Thu Trì lắc đầu: “Mặc được là được rồi.”

Một lát sau, anh lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải xấu lắm không?”

Vì trước đây mặc cái này được Phó Hướng Ngung khen, nên Thu Trì hay mặc nó, anh nghĩ Phó Hướng Ngung thích.

Phó Hướng Ngung thực ra đã muốn hỏi từ lâu, hắn đã cho anh kha khá tiền, nhưng anh vẫn sống rất tiết kiệm. Nhưng ở chung lâu như vậy, Phó Hướng Ngung không thấy anh có sở thích xa xỉ nào.

Không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc, thậm chí game cũng không chơi. Khi đi chơi, anh thậm chí còn ăn uống qua loa, Phó Hướng Ngung thật sự không hiểu anh dùng tiền vào đâu.

“Giờ anh còn thiếu tiền không?”

Thu Trì không ngờ hắn lại hỏi vậy, ngập ngừng một lúc, mới nói: “… Cũng tạm được.”

“Sao không đối xử tốt với bản thân hơn?” Phó Hướng Ngung hỏi, “Tôi cho anh tiền, anh có dùng không?”

Thu Trì sững sờ: “Tôi định tích góp…”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Mua nhà? Hay mua xe?”

Phó Hướng Ngung thấy anh lắc đầu, rồi nói: “Tôi định tích góp để cho mẹ… phẫu thuật.”

Anh chưa từng kể với Phó Hướng Ngung về tình trạng của mẹ mình, Phó Hướng Ngung mới nhận ra những điều anh kể trước đây đều là chuyện cũ.

“Bệnh gì?”

Người phục vụ bê đồ ăn đến, không khí giữa hai người đột ngột bị cắt ngang. Thu Trì im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng nói: “Nhiễm trùng đường tiết niệu.”

“Lúc đó bà ấy làm nhiều việc, về nhà còn kèm cặp tôi học, bác sĩ nói bà ấy bị quá sức,” giọng Thu Trì thấp xuống, “Từ trước bà ấy đã thấy không khỏe, nhưng vì sợ tốn tiền nên không đi khám.”

Phó Hướng Ngung không an ủi anh, hắn chỉ nhìn Thu Trì, chờ anh tiếp tục.

“Sau đó tinh thần bà ấy cũng kém đi, cũng cần uống thuốc đúng giờ và khám định kỳ.” Thu Trì giải thích, “Nên tôi tích góp tiền đó, nếu một ngày nào đó có thể chữa khỏi thì không phải lo lắng về tiền nữa.”

Nói xong, Thu Trì lại tươi cười với Phó Hướng Ngung: “… Nên tôi rất cảm ơn cậu. Thật đấy.”

“Nếu sau này cậu còn cần tôi…”

“Sao?” Phó Hướng Ngung cắt ngang, “Anh sẽ vì tôi mà hi sinh tính mạng à?”

Hắn nói đùa, chỉ muốn làm dịu không khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/62.html.]

Nhưng Thu Trì lại rất nghiêm túc: “Tôi sẽ.”

Phó Hướng Ngung hơi sợ sự nghiêm túc của anh, đôi mắt anh vừa rụt rè, lại vừa thẳng thắn, tất cả đều rất chân thành.

Đến lúc này, hắn mới cảnh giác, tình hình dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Beta này coi hắn là gì? Tình nhân hay bạn tình? Giữa họ vốn chỉ là quan hệ giao dịch, nhưng giờ hắn lại ngồi cùng Beta này ở quán ăn rẻ tiền này.

Phó Hướng Ngung lại thấy bực bội, tiếng quạt điện nghe rất khó chịu.

“Không cần.” Phó Hướng Ngung nói.

Thu Trì thấy vẻ mặt Phó Hướng Ngung đột nhiên lạnh đi, không khí càng thêm khó chịu, anh hơi hối hận vì đã nói thừa.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.

Không ai nói gì, Thu Trì cặm cụi lột hết một chén tôm, rồi thận trọng đẩy đến trước mặt Phó Hướng Ngung.

Hắn thích ăn hải sản, nhưng không thích làm bẩn tay, nên mỗi lần ăn loại đồ ăn có vỏ, Thu Trì đều lột sẵn cho hắn.

Thấy Alpha không đẩy chén tôm đi, Thu Trì mới thở phào nhẹ nhõm.

***

Phó Hướng Ngung có vẻ không vui.

Buổi chiều hai người không đi đâu, cứ ở nhà nghỉ. Thấy hắn không hứng thú, Thu Trì ngập ngừng hỏi hắn có muốn đi dạo không.

Phó Hướng Ngung không để ý đến anh, annh không biết làm gì. Anh đi xuống vườn hoa dưới nhà nghỉ một vòng, rồi chụp vài bức ảnh, sau đó bắt được một con muỗi.

Alpha ngủ trưa trên giường tầng trên, rèm cửa kéo kín, phòng rất tối. Thu Trì sờ soạng đến mép giường, Phó Hướng Ngung nằm nghiêng, dường như ngủ rất say.

Thu Trì nhìn khuôn mặt hắn trong bóng tối rất lâu, anh hiếm khi nhìn chằm chằm Phó Hướng Ngung như vậy, mỗi lần ánh mắt giao nhau quá ba giây, anh sẽ tự động nhìn đi chỗ khác.

Thân thể không tự chủ được cúi xuống, đến gần khóe môi Alpha, gần như chỉ còn vài milimet, Thu Trì nhắm mắt lại, nhưng cuối cùng không đủ can đảm hôn xuống.

Anh rất cẩn thận bò lên giường từ phía bên kia, rồi từ từ đến gần Phó Hướng Ngung, cuối cùng dừng lại ở một khoảng cách nhất định.

Chiếc giường này quá rộng.

Nên Thu Trì không thể như ở ký túc xá, “danh chính ngôn thuận” mà dựa sát vào hắn.

Thu Trì không buồn ngủ, lên giường chỉ muốn nằm cạnh Phó Hướng Ngung. Anh nhìn lưng hắn, lặng lẽ nghĩ, nếu mình là Omega thì tốt biết mấy, ít nhất có thể biết hắn đang nghĩ gì, có ghét mình hay không.

Khi anh đang miên man suy nghĩ, người phía sau đột nhiên trở mình, vì quá gần, Thu Trì cảm thấy như bị ôm lấy.

“Ồn muốn chết,” Thu Trì nghe hắn nói, “Lên giường thì lên giường, làm gì cứ quấy vậy?”

“Xin lỗi…”

 

Loading...