PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:12:09
Lượt xem: 62
Hạ Lan Từ còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Lục Vô Ưu đẩy vào xe. Sau đó bên ngoài lập tức vang lên tiếng động của những người khác.
“Các người là ai! Từ đâu đến! Nhanh chóng để lại tất cả ngân lượng và của cải!” Giọng nói của người nói chuyện cao vút, nhưng âm sắc lại mang chút khàn khàn như bị xé rách: “Vị công tử này, chúng ta không sẽ tổn thương tính mạng ngươi, chỉ cần để lại những thứ đáng giá trên xe ngựa là được!”
Hạ Lan Từ tức khắc hiểu rõ, họ đã gặp phải bọn cướp mà Hoa Vị Linh từng nói trước đó.
Nhưng mà lúc này mới ra khỏi thành không bao xa, cho dù họ không mang theo nhiều người, thì chuyện này… cũng quá hung hăng rồi.
Nàng khẽ vén rèm lên nhìn một chút, thấy Lục Vô Ưu thần sắc thản nhiên đứng đó, cất giọng: “Các ngươi cướp nhầm người rồi.” Trong lúc hắn nói, hơn mười bóng dáng mặc áo xanh bay đến đây, tay cầm đủ loại binh khí.
Hạ Lan Từ nhìn sang bên kia, chỉ thấy đám người tự xưng là cướp, thật ra lại ăn mặc rách nát, thứ cầm trên tay cũng đều là cuốc xẻng, lưỡi liềm, mặt mũi đầy bụi bẩn, thấy nhóm người bên cạnh Lục Vô Ưu khí thế hung hãn, dường như không tầm thường, nhóm này đã có ý định rút lui.
Lục Vô Ưu lại nói: “Trên người ta có mang theo ít bạc vụn, có thể cho các ngươi, nhưng xe ngựa thì…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, đã thấy Hạ Lan Từ bước xuống từ xe ngựa. Lục Vô Ưu vô thức thốt lên: “Nàng…”
Nhưng còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói vang lên: “Tiên nữ! Là tiên nữ! Ta đã gặp qua!”
“Ngươi nói tiên nữ không lẽ là…”
“Đúng, chính là tiểu thư của Hạ Lan đại nhân! Hạ Lan đại nhân là một thanh quan! Năm đó ta theo cậu lên Kinh kêu oan, đầu dập đến nát cũng không ai quan tâm bọn ta, chính là Hạ Lan thanh thiên Đại lão gia đã giúp bọn ta chủ trì công đạo, ta đã gặp qua tiểu thư nhà ngài ấy, chính là dáng vẻ này… cả đời ta đều không thể quên! Các ngươi xem nàng ăn mặc giản dị như vậy, chắc chắn là nàng rồi!”
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
“Cô thật sự là tiểu thư của Hạ Lan thanh thiên Đại lão gia sao?”
“… Là bọn ta có mắt như mù! Tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng so đo với chúng tôi!”
“Chúng tôi đi ngay, lập tức đi ngay! Phải rồi, phía Tây còn có một nhóm cướp khác, cũng là kẻ cướp đường, tiểu thư đừng đi về phía đó, bọn họ dùng đồ thật đấy.”
Hạ Lan Từ nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn đã cho biết. Các người đều là dân chạy nạn sao?”
“Đúng vậy Hạ Lan tiểu thư, ruộng của chúng ta đều bị ngập hết, trong thành cũng không phát lương thực, nếu không phải đói đến mức không chịu nổi, ai lại đi cướp đường chứ.”
“Vợ ta vừa sinh con, còn đang chờ ở nhà… Sữa cũng không có, đứa nhỏ đói đến mức khóc không ngừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-133.html.]
Lục Vô Ưu thấy dáng vẻ của nàng thì hiểu được, nhanh chóng lấy hết bạc vụn trên người ra, lại hỏi thêm những người bên cạnh rồi đưa hết cho bọn họ, xong mới nói: “… Cố chờ thêm chút nữa, lương thực sẽ được phát.”
“Chúng tôi…”
Nhóm cướp nhìn nhau, đều ngại ngùng không dám nhận.
Lục Vô Ưu cười nói: “Là Hạ Lan tiểu thư cho các người, yên tâm nhận đi, nàng không giận đâu, chỉ là có chút xấu hổ thôi. Chúng ta ở Kinh thành sẽ không c.h.ế.t đói đâu.”
Lúc này, đám cướp mới cẩn thận nhận lấy bạc. “Cảm tạ Hạ Lan tiểu thư, cảm tạ vị công tử này!”
“Gọi công tử gì chứ! Đây chắc chắn là tướng công của người ta rồi! Hai vị thật sự rất đẹp đôi, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, sống lâu trăm tuổi!”
“Hạ Lan tiểu thư, cũng thay ta gửi lời thăm hỏi tới Hạ Lan đại nhân!”
Khi trở lại xe ngựa lần nữa, Lục Vô Ưu lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho nàng, giọng nói rất dịu dàng: “Sao mắt nàng đỏ cả lên thế này.”
Hạ Lan Từ nói: “Chỉ là gió bụi lớn thôi.”
Lục Vô Ưu không nhịn được cười nói: “Cái cớ này, muội muội ta năm tuổi đã không dùng nữa rồi. Cảm động thì cứ nói thẳng ra, có gì mà ngại ngùng, làm quan tốt thì sẽ có người nhớ rõ.”
Hạ Lan Từ dùng sức dụi mắt: “Cha ta biết chắc sẽ rất vui mừng.”
Lục Vô Ưu nói: “Chắc chắn ông ấy sẽ biết, chẳng phải ông ấy vì điều đó mới nỗ lực sao. Không nhớ ta đã nói với nàng chưa, ta làm quan không chỉ muốn trở thành quyền thần, muốn quyền khuynh thiên hạ, mà còn muốn được gọi một tiếng Lục thanh thiên.”
Hạ Lan Từ quay đầu nhìn hắn một lúc, cứ như lần đầu tiên mới quen biết Lục Vô Ưu vậy, nhưng rất nhanh nàng lại mỉm cười: “Chàng ở Hàn Lâm Viện, lại không nắm quyền xét xử, chắc sẽ khó khăn lắm.”
Lục Vô Ưu cũng cười: “Chuyện do người làm, ta thì cái gì cũng đều muốn.” “Lúc này chàng lại rất tự tin.”
“Ta vẫn rất tự tin, vừa rồi không phải bởi vì nàng… Thôi được rồi…” Hắn nói với phu xe: “Chúng ta đi về hướng Tây.”
Hạ Lan Từ không nhịn được mà hỏi: “Không phải vừa nói bên đó có cướp sao?”
“Đúng vậy, vì dân trừ hại, chúng ta làm quan, theo lý thì không ủng hộ chuyện cướp bóc, hơn nữa…” Lục Vô Ưu hoạt động cổ tay, nói: “Lâu rồi không động thủ, tay ngứa ngáy.”
“… Câu sau mới là thật chứ gì.”