PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:10:32
Lượt xem: 59
Thật sự đã có chút phiền.
Lục Vô Ưu nhàn nhạt tiếp lời: “Thông thường không như vậy. Điện hạ, chúng ta đến yến tiệc trước.”
Nói xong, hắn đã nắm tay Hạ Lan Từ bước đi.
Nàng bị hắn dắt đi, luôn cảm thấy Lục Vô Ưu có vẻ đặc biệt bực dọc, bèn an ủi hắn: “À… có phải chàng không vui không, yên tâm, ta sẽ không làm chàng mất mặt đâu.” Hạ Lan Từ đảm bảo: “Ta sẽ không để ý đến hắn nữa.”
Lục Vô Ưu lấy lại bình tĩnh, cũng biết mình có chút không đúng, chậm rãi buông tay Hạ Lan Từ ra, quay đầu nói khẽ: “Không phải ta đang giúp nàng chặn đào hoa nát sao?”
Hạ Lan Từ gật đầu nói: “Ta biết.” Khi nói chuyện, nàng còn vỗ vỗ vai hắn, cố hết sức quan tâm cảm xúc của hắn.
Không, nàng không biết.
Ý nghĩ khó hiểu như vậy thoáng qua trong đầu, quả thật có chút kỳ lạ, Lục Vô Ưu điều chỉnh lại tâm trạng bất thường của mình lần nữa, ngữ khí như bình thường mỉm cười: “Đi, chúng ta vào yến tiệc thôi.”
Hạ Lan Từ thấy hắn trở lại bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có thể hiểu được, nếu Công chúa cứ đến bên cạnh họ gây sự mãi như vậy, nàng cũng không vui nổi.
Trong yến tiệc vẫn xấu hổ như trước.
Thông thường, ở giai đoạn này tân lang sẽ một mình nâng chén chúc rượu, tân nương tử thì chờ trong phòng, nhưng lúc này lại là Ngụy Nhị tiểu thư cả người giá y hoa lệ, nâng chén trò chuyện cùng các tiểu thư quý nữ khác.
Tửu lượng của Lâm Chương không tốt lắm, bị đồng liêu rót cho mấy chục chén, sắc mặt đã đỏ bừng, có đôi chút ngà ngà say.
Sau khi Ngụy Nhị tiểu thư trò chuyện một vòng thì đến xem y, nói: “Tửu lượng không được thì đừng uống nữa, hay là huynh…” Nàng liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh phu quân mình cách đó không xa: “Tình cũ khó quên?”
Sau khi nàng ta hết hy vọng với Lục Vô Ưu, nàng ta cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, cảm thấy cho dù nam nhân có vẻ ngoài đẹp thì cũng chỉ như vậy, ít nhất thì Lâm Chương nhìn qua trông thành thật, ngoại tổ mẫu nàng ta lại nhiều lần khuyên nhủ, bảo Lâm Chương là đối tượng không tồi, nên nàng ta thuận theo
kết hôn tạm bợ cho xong chuyện — cũng tránh cho kéo dài đến cuối cùng bị đưa đi hòa thân, dù nàng ta không phải nữ nhi Hoàng thất, nhưng thân phận cũng không xa mấy.
Đương nhiên, Ngụy Uẩn cũng chẳng thèm để tâm việc Lâm Chương từng có người trong lòng, dù sao nàng ta cũng không thích y.
Lâm Chương vốn đã say chuếnh choáng, bị nàng ta nói thế lại càng ngượng không tả nổi.
“Ta không có!”
Ngụy Uẩn nói: “Đến đến đến, đi uống chén rượu tạm biệt, ta đã quên Lục Vô Ưu, sao huynh còn không quên được chứ.” Nói xong, lập tức kéo tay y đi về hướng đó.
Hạ Lan Từ vừa mới ngồi xuống ăn được một lúc, Lục Vô Ưu cũng vừa uống xong một bình rượu, ngẩng đầu lên đã thấy đôi phu thê mới cưới đi về phía mình.
Ngụy Uẩn vốn định kéo Lâm Chương đến mời rượu, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Lan Từ ngẩn ngơ, Lục Vô Ưu bên cạnh thì dáng vẻ không mấy bận tâm, nàng ta lại cảm thấy bực bội vô cớ, nói: “Các ngươi sẽ không giống như lần trước nữa chứ!”
Hạ Lan Từ nhớ lại cảnh hai người họ chia tay trong không vui ở hồ sen lần trước.
Nàng có lòng muốn giải thích: “Lần trước có chút hiểu lầm, không phải như cô đã thấy…” Nhưng không thể nói lần trước là diễn trò, bèn nói: “Hắn đối xử với ta rất tốt, rất tôn trọng.”
Ngụy Uẩn không tin, cười nhạo nói: “Cô còn nói giúp hắn!”
Lục Vô Ưu cũng chẳng buồn để ý đến nàng ta, hắn thật sự không thích Ngụy Nhị tiểu thư này, lúc này chỉ nâng chén nói với Lâm Chương: “Chúc mừng.”
Lâm Chương vừa nâng chén định chạm vào, Ngụy Uẩn đã nói: “Huynh còn chạm chén với hắn, huynh ngốc à, ta bảo huynh qua đây để mời rượu Hạ Lan tiểu thư! Huynh để ý hắn làm gì!”
Ai cũng biết Ngụy Nhị tiểu thư nổi tiếng là không nể mặt ai, tính tình lại cực kỳ ngang ngược.
Những kẻ thích hóng chuyện đã âm thầm tụ lại xem.
Lâm Chương từng được Lục Vô Ưu giải thích, biết chỉ là hiểu lầm, nhưng lúc này cũng không dám nói toạc ra, nếu không chuyện hai người họ diễn trò mà bại lộ, xem nàng ta như khỉ mà đùa giỡn, chỉ sợ Ngụy Uẩn sẽ bạo phát. Trong tình thế khó xử, y kéo ống tay áo của Ngụy Uẩn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi cái gì! Huynh dứt khoát một chút đi! Lâm Thiếu Ngạn, nếu huynh là nam nhân, lập tức đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với loại người không biết thương tiếc thê tử như Lục Vô Ưu!”
Thanh âm Ngụy Uẩn mềm mại nhưng giọng nói lại rõ ràng, nên lời thốt ra đặc biệt có khí phách.
Lâm Chương chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống ngay tại chỗ.
Thật ra Lục Vô Ưu không quá để ý, bởi vì Ngụy Nhị tiểu thư vốn mang tiếng xấu, lời nói của loại tiểu thư ngang ngược này căn bản sẽ không mấy ai tin.
Hạ Lan Từ đỡ trán, đứng dậy lần nữa giải thích: “Ngụy tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, lần trước cô thấy chỉ là chúng ta đùa giỡn, mối quan hệ riêng của chúng tôi không tệ, hơn nữa…” Giọng nói của nàng cũng lạnh dần: “Đây là chuyện vợ chồng chúng ta.”
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát của thiếu niên vang lên, vừa rồi Lạc Thần đã xem náo nhiệt hồi lâu: “A, hắn quả nhiên bắt nạt nàng! Vừa rồi ta hỏi nàng còn không chịu thừa nhận.”
… Sao lại còn có người đến góp vui nữa!
Dáng vẻ và cách ăn mặc của hắn cũng rất nổi bật, có người nghe qua vội nói: “Hình như là tiểu Vương tử Bắc Địch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-164.html.]
“Hắn đang nói chuyện với ai thế?”
“Chắc là Hạ Lan tiểu thư.” Người nói chuyện không khỏi cảm thán: “Quả nhiên là Hạ Lan tiểu thư! Dù đã thành thân thì người dưới váy vẫn không giảm, tiểu Vương tử Bắc Địch mới đến chưa được bao lâu mà đã…”
Ngụy Uẩn hừ lạnh một tiếng: “Hắn đâu chỉ là bắt nạt! Ta cảm thấy hắn căn bản là xem thê tử như tôi tớ, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nữa, cao giọng nói: “Không phải như vậy!” Mấy người này sao lại không chịu nghe người khác nói chứ!
Nhưng cục diện đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Lục Vô Ưu kéo tay áo nàng, ý bảo nàng bình tĩnh.
Có vẻ trong mớ hỗn loạn này, chỉ có người trong cuộc là hắn vẫn bình tĩnh, cảm giác như đang xem kịch.
Hắn kéo nàng ngồi xuống, lại đưa chén trà qua cho nàng uống, thậm chí còn thuận tay rót cho mình một chén rượu, dùng giọng rất nhỏ nói với Hạ Lan Từ: “Đừng nóng giận, không cần thiết.”
Hạ Lan Từ không hiểu sao cũng bình tĩnh lại.
Lạc Thần trẻ tuổi khí thịnh, nhất thời nóng đầu, cũng không kiêng nể đây là nơi nào, trong nháy mắt đã rút thanh loan đao vỏ bạc bên hông ra, dùng mũi vỏ đao
chỉ vào Lục Vô Ưu vừa định đưa chén rượu đến bên môi: “Đến tỷ thí đi! Quy tắc của Bắc Địch chúng ta, chỉ cần thắng đấu thì sẽ đáp ứng đối phương một điều kiện! Nội dung so tài chỉ cần là động thủ, tùy ngươi chọn!”
Đáp ứng chuyện gì? Tám phần là muốn hai người họ hòa ly. Mọi người lại xôn xao bàn tán.
Lâm Chương cảm thấy bản thân lúc nào cũng có thể ngất đi, y khó khăn giải thích: “Dù lúc đầu Tễ An có… Nhưng hiện giờ chắc là không như vậy nữa, hắn chỉ là một Hàn Lâm văn nhược, sao có thể đấu với Vương tử Điện hạ được.”
Lạc Thần nói: “Vừa rồi ta còn thấy tỷ tỷ bị hắn chọc tức không nhẹ, tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao! Ta đã nói ta có thể nhường hắn.”
Hạ Lan Từ lập tức phản bác: “Ta không có bị hắn chọc tức.”
Lục Vô Ưu lại rất bình tĩnh nói: “Ngài thật sự muốn tỷ thí với ta?” Lạc Thần nói: “Còn có thể giả sao!”
“Ngài muốn ta đáp ứng chuyện gì?”
“Ta vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó nói sau!”
Trận ồn ào bên này quá lớn, ngay cả Tầm Dương Trưởng Công chúa cũng bị thu hút đến, bà ta nghe xong lời nội thị nói bên tai thì dẫn một đoàn tùy tùng tiến đến nói: “Lạc Thần Vương tử, sao đột nhiên ngài lại vì một nữ tử mà muốn đấu với người ta?”
Lạc Thần lập tức nói: “… Là hắn đối xử không tốt với nàng, ta thấy tận mắt nên muốn đấu với hắn.”
— Nhưng việc này thì liên quan gì đến ngài chứ?
Ai ngờ Tầm Dương Trưởng Công chúa nghe vậy lập tức vỗ tay, một bộ dạng xem náo nhiệt: “Thì ra là thế, vậy các ngươi cứ đấu đi.”
Mọi người: “…?”
Từ đầu bà ta đã không thích tên Trạng nguyên lang lúc nào cũng chiêu mộ đào hoa này, nghe xong lời oán giận của Ngụy Uẩn lần trước, lại càng không có cảm tình.
Lục Vô Ưu chờ tất cả âm thanh đều lắng xuống, mới đem chén rượu trong tay uống cạn, giọng điệu thản nhiên nói: “Đấu thì được.”
Không ngờ, ngay sau đó lại vang lên giọng nói trong trẻo của Hạ Lan Từ: “Ta không đồng ý!”
Rủi ro quá lớn.
Hạ Lan Từ không lo hắn so tài, nhưng lỡ như Lục Vô Ưu bại lộ võ công, đem lại nguy hiểm cho hắn thì sao dây?
Mọi người lại giật mình, không ngờ Lục Vô Ưu đã đồng ý rồi, thế mà Hạ Lan Từ lại lên tiếng phản đối.
Không ngờ trò cười này vẫn chưa kết thúc, lại có một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Lạc Thần Vương tử , người đừng tin hắn, bọn họ vốn thành thân theo ý của cha mẹ, lời của mai mối, không có tình cảm! Hắn căn bản không thích nàng, ngươi cứ đấu đi…”
Là Thiều An Công chúa.
Lục Vô Ưu thật sự bật cười, tầm mắt đảo qua người Hạ Lan Từ, khẽ xoay chén sứ trắng trong tay.
Hắn nói khẽ, âm sắc lại nhẹ nhàng du dương: “— Ai nói ta không thích.”
Trong chốc lát, mọi người đều không biết tình hình tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào.
“Phu nhân là ta tự mình cưới về, sao lại không thích được.” Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng đứng dậy, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng: “Khẩn xin Công chúa chớ nói lung tung. Vương tử Điện hạ muốn tỷ thí thế nào?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Nếu Điện hạ nhất định muốn tỷ thí, vậy chi bằng để ta lên.”
Mọi người: “…???”