Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 92

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:00:03
Lượt xem: 85

Hạ Lan Từ lại giật mình lần nữa, thấy hắn ngồi dậy nàng cũng ngồi dậy theo, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lục Vô Ưu lại đưa tay xoa ấn đường, vén chăn xuống giường trông có vẻ không thoải mái lắm, hắn châm lại ngọn nến. Mái tóc dài của hắn xõa xuống, chỉ để lại cho Hạ Lan Từ một cái bóng lưng.

Hạ Lan Từ tự hồi tưởng lại mình, dường như vừa nãy nàng cũng đâu có làm gì khiến hắn khó chịu đâu.

Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, cũng không động đậy lung tung, thậm chí còn không phát ra chút tiếng động nào.

Thấy Lục Vô Ưu đứng ngẩn người, Hạ Lan Từ vô thức lên tiếng hỏi: “Chàng thật sự muốn ngủ dưới đất sao?”

Lục Vô Ưu cũng đang rất đấu tranh.

Trên giường vừa ấm áp vừa mềm mại, còn dưới đất vừa cứng vừa lạnh, đương nhiên hắn không muốn ngủ dưới đất, nhưng nằm trên giường rõ ràng cũng không ngủ được.

Muốn trách phải tự trách chính bản thân hắn tự tìm chết, làm gì không làm lại đi cởi váy cưới của nàng.

Hắn thề, lúc muốn cởi chiếc váy cưới ấy, hắn thật sự không có ý đồ xấu nào, chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ, cũng có chút hả hê khi giải tỏa được cơn bực dọc ngày hôm đó. Nhưng đến khi tháo đến chiếc khuy thứ ba, phát hiện áo cưới đã mở ra, lộ ra lớp trung y mỏng manh bên trong, thân thể mềm mại của nữ nhân dưới lớp áo khẽ run lên, nhưng nàng lại cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mím chặt, còn thật sự để mặc hắn tiếp tục tháo khuy bên dưới…

Như thể bất kể hắn làm gì, nàng cũng sẽ không phản kháng.

Lục Vô Ưu khó mà kiềm chế đôi tay của mình, linh hoạt và nhanh chóng giúp nàng tiếp tục tháo khuy áo, dù cố gắng không chạm vào thân thể nàng, nhưng hơi thở cũng không tự chủ mà loạn nhịp, giống như đang mở một món quà mà hắn chờ đợi từ lâu.

Sau đó đã bị Hạ Lan Từ giữ c.h.ặ.t t.a.y lại…

Nàng cúi đầu, dùng một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, gần như khiến người khác không thể nhẫn nại, nhưng lại hàm chứa ý điệu cầu khẩn để nói với hắn rằng nàng sẽ tự làm.

Đây rõ ràng là một lời yêu cầu ngược hướng.

Hắn đã muốn xé toạc chiếc áo của nàng ngay lúc đó.

Lục Vô Ưu rất khó khăn buông tay ra, lùi lại về giường, thậm chí hắn còn tự hỏi, trước đây lúc Hạ Lan Từ nói chuyện với hắn có phải giọng điệu thế này không?

Không, tuyệt đối không phải thế này.

Giọng nàng tuy rất nhẹ, nhưng cũng rất thản nhiên, thản nhiên đến mức không mang theo chút cảm xúc, giống như chỉ đang thuật lại, thậm chí khi hai người đối đầu đấu khẩu, nàng còn lộ ra vẻ lạnh lùng vốn có.

Chắc chắn sẽ không thể ngọt ngào và yểu điệu như lúc này.

Hạ Lan Từ đi vào phòng tắm, chiếc áo cưới của nàng được cởi ra ngay trong tầm mắt của Lục Vô Ưu. Đai lưng đã nới lỏng, toàn bộ chiếc váy đỏ rực nằm uể oải trên chiếc ghế hoa hồng bằng gỗ lê có hơi trượt xuống đất trông như một bông hoa đỏ khổng lồ đang nở rộ.

Lục Vô Ưu bước tới kéo bộ áo cưới lên để tránh nó rơi xuống, nhưng cảm giác chạm vào tay lại ấm áp, vẫn còn giữ hơi ấm của thiếu nữ cùng chút hương thơm nhẹ nhàng. Hắn nhớ rất rõ dáng vẻ của Hạ Lan Từ khi mặc bộ áo cưới này, thậm chí chỉ mới đây thôi, nó vẫn còn trên người chủ nhân nó, nhưng giờ đây lại đã được cởi ra…

Như thể cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, hắn vội cuộn chiếc áo cưới lại ném lên ghế, sau đó dập tắt hầu hết ngọn đèn trong phòng, quay lại giường và cố gắng bình tâm đi ngủ.

Nhưng hắn hoàn toàn không thể tĩnh tâm.

Trong phòng tắm, tiếng nước tắm rửa không ngừng vang lên, liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.

Đợi đến khi tiếng nước ngừng lại, nàng cũng từ bên trong bước ra ngoài.

Gần như ngay khi Hạ Lan Từ tiến gần, Lục Vô Ưu đã ngửi thấy một mùi hương thơm mát nhè nhẹ sau khi tắm. Hắn không nhớ rõ loại hương liệu mà người trong phủ đã mua để đặt trong phòng tắm có mùi gì, nhưng đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó… cũng là mùi hương nhẹ nhàng như vậy, khác hẳn với những mùi hương nồng nặc của phấn son hay huân hương mà từ xa cũng có thể ngửi thấy, mùi hương này nhạt đến mức nếu không đến gần thì không nhận ra.

Vì thế, tâm trạng đã rối bời lại càng thêm loạn.

Hạ Lan Từ chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc đen mềm mại buông xõa một bên người làm nàng trông mảnh mai hơn. Do còn chút ẩm ướt, áo ngủ dính sát vào người hoàn hảo tôn lên thân hình thon thả của nàng, đôi chân thon dài, vòng eo thon gọn và những đường cong quyến rũ.

Khi nàng bước lên giường bò ngang qua trước mặt Lục Vô Ưu, hắn phải quay mặt đi, nhưng những hình ảnh khác lại tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Hai người nằm xuống, cho dù chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đầy căng thẳng của người bên cạnh, nhưng điều đó cũng đủ làm rối loạn tâm trí khiến hắn khó lòng vào giấc ngủ, thậm chí có chút mơ hồ choáng váng như đang say – mặc dù hắn thật sự không hề say.

Lý trí của hắn vẫn tỉnh táo biết rằng, nếu bây giờ hắn làm gì, chắc chắn không phải do say rượu mà ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-92.html.]

Lục Vô Ưu tự cười nhạo mình, thầm nghĩ chắc chắn không phải do loại thuốc đêm đó còn tác dụng lâu đến thế, đến giờ mà còn có thể tái phát.

Ngủ ở gian ngoài cũng không phải là không được, nhưng nếu sáng mai thức dậy chẳng may bị ai đó bắt gặp, có lẽ sẽ gây ra hiểu lầm, mà để giải thích rõ cũng rất phiền phức.

Lục Vô Ưu đứng trước ngọn nến suy tư một lúc, chợt nghe giọng nói của Hạ Lan Từ cất lên: “Có phải chàng không quen ngủ cùng người khác hay không, thực ra ta cũng vậy… hay là, để ta ra ngoài ngủ?”

Lối suy nghĩ của Hạ Lan Từ rất đơn giản, đây là nhà của hắn, phòng của hắn, nàng là người ngoài đến, tất nhiên không nên chiếm giường ngủ của hắn, để hắn phải ngủ ở nơi khác – đặc biệt là dưới đất.

Nàng vừa định xuống giường, Lục Vô Ưu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng ở yên đó đi.”

Hạ Lan Từ ngẩn ra, hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Lục Vô Ưu đứng đợi một lúc rồi đột nhiên bước về phía nàng. Vì là đi ngủ nên hai người đều mặc quần áo mỏng nhẹ, Hạ Lan Từ nắm chặt các ngón tay trong tay áo, dù đã thành hôn nên sau đó có thể xảy ra chuyện gì thêm, trong lòng nàng vẫn hiểu khá rõ, dù sao cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ là vì cảm thấy tối nay đã giày vò đủ thứ chuyện, Lục Vô Ưu có thể đã không có sức lực và tâm tư này.

Hắn đứng trước mặt nàng, Hạ Lan Từ vô thức ngẩng đầu lên.

Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt không tì vết của nàng, nhan sắc nàng vốn đã tự mang vầng hào quang của riêng mình, giờ nhìn sang càng thêm xinh đẹp tuyệt trần tựa như nhân vật trong tranh bước ra ngoài. Đôi hàng mi dài khẽ chớp, nhẹ nhàng và mềm mại như đôi cánh bướm, sự đẹp đẽ mong manh ấy dường như có thể mặc kệ người tiện tay vịn cành ngắt lấy sau đó có thể làm gì tùy thích.

Ánh mắt Lục Vô Ưu dừng lại trên đôi môi nàng hơi mím lại, lúc này chắc chắn không phải son môi, nhưng màu môi vẫn đỏ hồng kiều diễm lạ thường.

Có quỷ mới biết cả đêm nay hắn đã nhìn đôi môi này biết bao nhiêu lần.

Họ đã quen biết từ lâu, hắn không có lý do để bị sắc đẹp mê hoặc vào lúc này… Còn chưa suy nghĩ xong, Lục Vô Ưu đã nhẹ nhàng cúi người xuống.

Hạ Lan Từ có hơi ngạc nhiên, lòng bàn tay nắm chặt lại nhưng không hề nhúc nhích, nàng chỉ khẽ nhắm mắt lại, cơ thể hơi run rẩy.

Lục Vô Ưu dừng lại trước đôi môi nàng một khoảng cách nhỏ.

Vấn đề là trước đây họ quá quen thuộc, mỗi lần tranh cãi đối đầu, gần như không tiếc lời lẽ châm biếm lẫn nhau, mặc dù hắn vẫn luôn biết Hạ Lan Từ rất đẹp, nhưng chưa bao giờ có tâm tư đó. Ở thư viện Giang Lưu, hắn đã nhìn thấy vô số nam tử trước ngã sau lên liên tục xum xoe lấy lòng Hạ Lan Từ, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không hề lay động, thậm chí hắn còn thầm chế nhạo trong đầu rằng, đám đàn ông đam mê sắc dục quá ngu xuẩn.

Dù người có đẹp đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng mà thôi.

Trăm năm sau, mọi người đều trở thành bụi đất, có gì khác biệt đâu? Hắn cho rằng mình không phải kẻ ngốc.

Nhưng giờ đây hắn đang làm gì đây?

Lần trước còn có thể nói là do thuốc gây ra, hắn không thể tự kiểm soát, nhưng bây giờ không còn thuốc, lý trí hắn vô cùng tỉnh táo, thiếu nữ trước mặt cũng không hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nàng chỉ vì thất thân với hắn cho nên bị buộc phải gả cho hắn mà thôi.

Trong chuyện này, Hạ Lan Từ hoàn toàn không còn lối thoát khác để lựa chọn, ít ra hắn vẫn khá hơn.

Nói về bản chất, giữa hai người không có đủ tình cảm để thúc đẩy cuộc hôn nhân này diễn ra.

Khi Lục Vô Ưu nghĩ càng nhiều thì càng khó để tiếp tục hành động, cuối cùng hắn từ từ, chầm chậm rút lui về sau.

Hạ Lan Từ đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, nàng từ từ mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt đấu tranh của Lục Vô Ưu lúc lùi về sau, lồng n.g.ự.c hắn phập phồng vội vã, hơi thở không ổn định, thậm chí trông có vẻ giống như đêm hôm đó.

Nàng cũng không biết hắn đang đấu tranh cái gì. Người bị đau là nàng, không phải hắn.

Hạ Lan Từ chớp chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nữa mới nói: “… Rốt cuộc chàng có muốn hôn không?”

Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, đôi mắt hoa đào vì phải kiềm chế mà cụp xuống để lộ ra ánh mắt mệt mỏi, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hạ Lan Từ vang lên, hắn mạnh miệng nói: “Nếu không phải hiện giờ ít nhiều ta vẫn còn là một quân tử, nàng nghĩ nàng có thể ngồi yên ở đây nói chuyện với ta chắc?”

Hạ Lan Từ ngẩn ra: “… Chẳng phải chàng mệt rồi sao?” “Ta nói với nàng ta mệt lúc nào?”

Hạ Lan Từ hồi tưởng lại: “Lúc ăn cơm chàng đã ủ rũ, về đến nhà cũng không nói được mấy câu đã vội vã tắm rửa, thay quần áo rồi đi ngủ… Ta tưởng chàng rất mệt.”

Lục Vô Ưu cảm thấy mình bị oan uổng.

Mặc dù hôm nay thực sự đã vất vả cả ngày, nhưng vẫn chưa đến mức mệt mỏi, ít nhất so với việc ở nhà bị cha hắn giám sát luyện kiếm không ngừng từ sáng đến tối không nghỉ ngơi, thì hôm nay vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vì thế hắn bất giác nhướng mày nói: “Ta có mệt hay không, Hạ Lan tiểu thư, nàng muốn…”

“Thử không” hai chữ phía sau bị hắn nuốt xuống cổ họng, lời này rõ ràng không ổn.

Hắn không mệt, nhưng Hạ Lan Từ thật sự buồn ngủ, bình thường giờ này nàng đã đi ngủ, mặc dù hôm nay nàng không làm gì nhiều nên không thể nói là mệt rã rời, nhưng cơ thể đến giờ vẫn cảm thấy buồn ngủ là điều bình thường.

Loading...