Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:00:06
Lượt xem: 71

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Trái ngược với không khí êm ả trong Lục phủ, trong cấm cung lại tràn đầy sự lạnh lẽo và nghiêm khắc.

Các cung nhân đi qua đi lại, ai nấy đều không dám cúi đầu nhìn xuống, bởi vì vị Nhị Hoàng tử được Thánh thượng sủng ái nhất hiện đang bị phạt quỳ dưới bậc thềm.

Không ai biết hắn đã phạm phải sai lầm gì, chỉ biết rằng đêm qua Thánh thượng đã nổi trận lôi đình, ra lệnh cho hắn quỳ gối bên ngoài để tự kiểm điểm. Thậm chí, Thiều An Công chúa cũng bị hạ lệnh cấm túc, không cho phép rời khỏi phủ Công chúa dù chỉ nửa bước.

Mới sáng sớm, Lệ Quý Phi nghe tin vội vàng chạy đến, khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy, nhan sắc kiều diễm đã thêm phần nhợt nhạt.

“Thánh thượng…” Bà ta rưng rưng nước mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuân Nhi đã làm sai điều gì?”

Thuận Đế vẫn chưa nguôi giận, nhưng khi thấy ái phi mà mình yêu thương nhất, giọng nói của ông cũng bất giác dịu đi một chút: “Chi bằng nàng tự mình đi hỏi cái tên súc sinh đó đi, xem xem đêm qua nó đã làm cái gì? Suýt chút nữa đã gây ra đại họa.”

Lệ Quý Phi sụt sịt hít mũi, nước mắt chảy dài xuống má, bà ta vội vàng dùng khăn tay lau đi: “Tất cả là lỗi của thần thiếp, là do thần thiếp ở chùa Thanh Tuyền đã không dạy dỗ con trai thật tốt nên mới khiến nó gây họa lần nữa…”

Lớp trang điểm trên mắt bà ta gần như đã nhòe đi, nghẹn ngào nói tiếp: “Thánh thượng đừng giận nữa, ngài muốn phạt thế nào cũng được, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.”

Thuận Đế thấy ái phi khóc rất thương tâm, cuối cùng cũng không thể nói ra sự thật rằng đêm qua con trai bảo bối của ông đã xông vào phòng tân hôn của người khác định làm nhục tân nương, nhưng lại bất cẩn suýt chút nữa làm nhục chính muội muội ruột của mình.

Nếu chuyện này lộ ra ngoài, ông còn mặt mũi nào nữa, mặt mũi của Hoàng thất phải để vào đâu?

Ông mới vừa nhắc nhở hắn, chuyện này vốn đã đủ hoang đường rồi, vậy mà còn xảy ra tình huống xấu hổ như thế này.

Tiêu Nam Tuân đã quỳ suốt đêm, thân hình lảo đảo như sắp ngã, sắc mặt càng lúc càng tệ.

Lúc Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc nghe tin đã đến, thấy vậy liền bước vào điện nói: “Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần thấy Nhị đệ trông thực sự không ổn, nếu không phải lỗi lầm quá lớn, mong người hãy để đệ ấy đứng dậy trước đi.”

Thuận Đế vừa thấy đứa con trai cả, vẻ mặt có hơi lạnh nhạt: “Con không cần lo cho nó, nếu nó quỳ không nổi nữa, tự nhiên sẽ có cung nhân đỡ nó dậy.”

Tiêu Nam Bạc dường như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy nhi thần yên tâm rồi.”

Dù nói như vậy, nhưng sau giờ Ngọ, Thuận Đế vẫn vòng ra ngoài xem xét.

Môi của Tiêu Nam Tuân tái nhợt khô nứt, sắc mặt hắn thực sự rất tệ. Dù hắn lớn lên ở chùa Thanh Tuyền, nhưng sau khi trở về nhiều năm được hưởng thụ vinh hoa, thực ra từ lâu đã không đủ sức để chịu nổi hình phạt thế này. “Con biết lỗi rồi chứ?”

“Nhi thần biết lỗi, là nhi thần nhất thời hồ đồ.” Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, yếu ớt như sợi tơ.

“Trẫm rõ ràng đã nhắc nhở con.”

Cơ thể Tiêu Nam Tuân lảo đảo, ngay cả kim quan trên đầu hắn cũng sắp rơi xuống, lúc này Thuận Đế mới nói: “Trẫm sẽ gia phong cho vị Hạ Lan tiểu thư kia Cáo mệnh tòng Lục phẩm, coi như thương cảm cho mối tình thâm niên giữa nàng và Lục Biên tu ở Thanh Châu, cũng như sự tận tụy vì dân vì nước của Hạ Lan Ngự sử. Nhưng con biết rõ điều đó có nghĩa là gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-94.html.]

Tiêu Nam Tuân cúi đầu hành lễ dài sát đất.

“Thôi được rồi, về đi, đừng để mẫu phi của con lo lắng.”

Tiêu Nam Tuân hơi ngẩng đầu lên, nói: “Chẳng phải Phụ hoàng đã nói muốn tìm người giảng kinh cho nhi thần sao?”

“Làm sao? Con muốn nghe à?”

Tiêu Nam Tuân nói: “Đêm qua nhi thần đã kiểm điểm lại bản thân, thực sự cảm thấy hổ thẹn, nếu Phụ hoàng đã muốn tìm người giảng kinh, chi bằng để vị Lục trạng nguyên kia đến giảng cho nhi thần. Hắn liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ thi, đương nhiên có học thức uyên bác. Hôm nay nhi thần muốn gột rửa tâm hồn, cũng muốn sửa đổi hoàn toàn.”

Thuận Đế cúi đầu nhìn khuôn mặt của con trai mình, dường như thực sự có vài phần biểu hiện đau khổ, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hắn, cuối cùng mới nói: “Cũng được, nếu như con thật sự nghĩ vậy thì tốt.”

***

Sau khi dùng bữa sáng xong lại nghỉ ngơi một lúc, Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu mới ngồi lên xe ngựa đến Chu phủ, cũng chính là quý phủ của Chu Cố Văn – ông bác bên ngoại của Lục Vô Ưu. Vị đại nhân này giữ chức Công bộ Lang trung, chức quan không lớn không nhỏ, nhưng có lẽ nổi tiếng nhất là quý phủ này đã sinh ra một người ưu tú như Lục Vô Ưu.

Hạ Lan Từ rất căng thẳng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ta có gì cần chú ý điều gì hay không…”

Lục Vô Ưu chống tay lên trán, nói: “Không có… à, bên đó hơi nhiều nữ quyến.”

Hắn vừa nói vậy, Hạ Lan Từ lại càng căng thẳng hơn, nàng không giỏi ứng phó với những bà cô bà dì họ hàng thế này.

Xe ngựa dừng lại, vừa tiến vào Chu phủ, Hạ Lan Từ liền nhận ra thông tin mà Lục Vô Ưu đưa ra trước đó có lẽ không chính xác.

Hắn nói nữ quyến hơi nhiều, dường như không phải nói các bà cô bà dì, mà còn là…

“Lục biểu ca dẫn tân nương về rồi!”

“Cái gì? Lục biểu ca thực sự đã lấy vợ sao, ta không tin đâu!” “Khắp cả thành đều nhìn thấy rồi, sao có thể giả được…”

Vừa bước vào cổng, Hạ Lan Từ liền nghe thấy tiếng bàn tán của các tiểu thư trẻ tuổi từ xa vọng lại, nàng nhất thời có chút ngẩn ngơ, Lục Vô Ưu từ phía sau thong thả nói: “Không còn cách nào khác, mợ rất tốt bụng nên trong phủ có một đống biểu tiểu thư linh tinh đến ở, mỗi lần ta trở về đều nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ thì không sao nữa.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Lan Từ, nói một cách tự tin: “Bây giờ ta là người đã có chủ rồi.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Nàng đã lờ mờ thấy hối hận.

“Ta đã giúp nàng bao nhiêu lần, nàng cũng nên giúp ta giải quyết một chút rắc rối chứ.”

Lục Vô Ưu mỉm cười nhẹ nhàng: “Đừng lo, ta cũng sẽ giúp nàng, Lục phu nhân.”

Loading...