Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 74: Giường Đôi (Phần 3)

Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:38:46
Lượt xem: 3

Dù trong lòng đã coi tối nay như một cảnh giường chiếu trên phim, Ô Mạn vẫn không khỏi hồi hộp.

Dù sao, tính cả bộ Xuân Dạ, đây là lần thứ hai cô lộ diện trước ống kính trong một cảnh giường chiếu. Mà lần này không phải chỉ đơn giản vài phút, mà thực sự phải kéo dài cả đêm.

Nhất là khi nghĩ đến chiếc giường đôi trong căn phòng bên cạnh, nơi Truy Dã sắp nằm xuống cùng một cô gái khác, cảm giác ấy lại càng trở nên kỳ lạ hơn.

Một loại… tội lỗi và phi lý, như thể họ đang đổi bạn tình với nhau vậy.

Ô Mạn vừa nghĩ linh tinh vừa bước vào phòng, phía sau vang lên một tiếng cạch rất nhỏ.

Ông Thiệu Viễn đã vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ô Mạn bắt được âm thanh ấy, lưng vô thức thẳng tắp, thái độ hết sức nghiêm túc.

Ông Thiệu Viễn đi đến gần cô, tìm một chủ đề để nói chuyện:

"Mặt cô đỏ quá, chắc là kiểu người dễ ửng đỏ khi uống rượu nhỉ?" Anh đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào má mình, "Giống tôi."

Ô Mạn cũng thuận miệng hỏi lại:

"Họng anh đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi, nhưng vẫn không thể nói nhiều." Ông Thiệu Viễn trêu chọc, "Nhưng để hát một bài cho Ô Mạn tiểu thư nghe thì vẫn đủ sức."

Ô Mạn im lặng vài giây.

"Vậy tôi có thể chọn bài không?"

"Tất nhiên."

Cô ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói:

"Tôi muốn nghe... Thanh Tạng Cao Nguyên."

"..."

Dù là người có tu dưỡng tốt như Ông Thiệu Viễn, gương mặt anh vẫn hiện rõ vẻ bối rối.

Ô Mạn bật cười: "Đùa thôi mà."

Anh sững người rồi cũng cười theo.

Nhờ cách né tránh khéo léo của Ô Mạn, bầu không khí giữa họ không còn ám muội như trước, sự lúng túng lúc mới vào phòng cũng dần biến mất. Nhưng dù có thế nào, chiếc giường đôi giữa phòng vẫn quá mức bắt mắt.

Quả nhiên, đúng như lời Tần Phàm Lệ nói, tổ chương trình đã chọn loại giường nhỏ nhất, chỉ cần xoay người là có thể chạm vào nhau.

Ông Thiệu Viễn ngồi xuống mép giường, ấn thử nệm rồi nói:

"Nệm khá êm đấy, cô có muốn thử không? Tôi còn lo đêm nay sẽ khó ngủ nữa cơ."

Ô Mạn vội vàng lắc đầu:

"Tôi không quen chạm vào giường khi chưa tắm."

"À… Tôi đường đột rồi." Ông Thiệu Viễn lập tức đứng dậy, hơi ngượng ngùng, "Vậy để tôi tắm trước—không đúng, cô tắm trước đi."

Anh chỉ về phía phòng tắm trong phòng, nhưng Ô Mạn bỗng nhớ ra tầng ba còn có phòng tắm công cộng. Lúc này chắc chẳng ai dùng, liền đề nghị:

"Không cần đâu, tôi dùng phòng tắm trên tầng ba. Tiện thể lên sân thượng hút một điếu, thế này khỏi phải đợi nhau."

Ông Thiệu Viễn có vẻ định từ chối, nhưng Ô Mạn đã cầm đồ rời khỏi phòng.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, tham gia show thực tế còn khó hơn đóng phim. Không có kịch bản, không có động tác được định sẵn, cô thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào mới hợp lý.

Nếu cứ thế này, đêm nay chắc chắn mất ngủ. Hay là… thật sự ra sofa ngủ luôn nhỉ?

Ô Mạn lên sân thượng, vừa châm một điếu thuốc vừa cân nhắc. Sau khi quyết định xong, cô dụi tắt đầu thuốc rồi bước xuống cầu thang.

Không ngờ, ngay ở khúc rẽ, cô đột nhiên bị kéo vào một khoảng tối.

Mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.

Chàng trai kia ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cọ cọ bên má cô.

Cậu đã tắt micro, thoải mái thở dài một hơi:

"Anh nhịn cả tối nay rồi."

Tim Ô Mạn đập thình thịch, cô cũng vội vàng tắt micro.

"Anh điên rồi à? Ở đây có camera!"

"Anh quan sát kỹ rồi, đây là góc chết." Truy Dã vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của cô, "Vừa nãy em và Ông Thiệu Viễn nói gì trong phòng?"

"Chỉ là khách sáo thôi." Ô Mạn vẫn không yên tâm, quay trái quay phải quan sát, "Thật sự không có camera chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Truy Dã ho khẽ một tiếng, giọng điệu có chút chột dạ.

"Camera chỗ này… vừa bị anh lấy khăn che mất rồi."

"..."

"Không sao đâu, tổ chương trình chắc chắn sẽ cắt bỏ đoạn anh lấy khăn che camera."

Ô Mạn đưa tay véo má cậu để trút giận: "Anh chỉ biết gây rối thôi! Lúc ở bàn ăn cũng vậy!"

Truy Dã nắm lấy mu bàn tay cô, đặt lòng bàn tay cô áp vào mặt mình, khẽ cọ cọ như đang chơi đùa:

"Thật ra anh có thể gây rối hơn nữa, ví dụ như..."

"Ví dụ gì?"

"Nửa đêm lẻn vào phòng em, rồi lén mang em đi."

Ô Mạn lập tức rút tay về, lúng túng nói: "Em đi tắm đây."

Cô xoay người bước đi, nhưng đi được hai bước lại khó chịu quay đầu lại:

"Ngủ cho tử tế vào, đừng có ôm bừa ai đó đấy."

Truy Dã hơi sững sờ, rồi nghiêng đầu tựa vào tường, bật cười:

"Còn nói là không để ý?"

Chưa đợi Ô Mạn lên tiếng, Truy Dã đã giơ tay đầu hàng:

"Anh đầu hàng trước! Được chưa, chị? Anh để ý đấy."

Cậu dừng lại một chút, rồi cười tinh quái:

"Nên để bù đắp, tối nay em nhất định phải mơ thấy anh. Tốt nhất là nói mớ gọi tên anh để cái lão kia nghe thấy."

Hai tháng sau, trên diễn đàn ẩn danh.

📌 Chủ đề: “Giường Đôi” mùa hai đã lên sóng! Các tín đồ CP mau xếp hàng nhận đường nào!

📝 RT, chỉ mới xem trailer mà tôi đã quắn quéo rồi! Xem một mình cô đơn quá, có ai xem chung không!

💬 1L: Tôi đây tôi đây! Còn 3 phút nữa đếm ngược đến giờ phát sóng!

💬 2L: Xem trailer xong tôi chốt đơn CP Truy Dã × KỷTư Giai! CP Song Dã đúng là hoang dại nhất!

💬 3L: Cút! Chúng tôi mới là fan couple Xuân Dạ!

💬 4L: Lầu trên KY quá, so bì CP làm gì, cẩn thận không có đường ăn đấy!

...

💬 105L: HAHAHAHA tôi cười muốn chết! Nghiệp quật nhanh dữ vậy? Ô Mạn và Truy Dã thật sự bị tách ra rồi!!!

💬 106L: Đ*t tổ chương trình, phá CP có còn là người không? Tôi đang điều tra xem bọn họ ở đâu, có quan hệ rồi đấy, chờ đó, tôi sẽ xé nát kịch bản của tụi nó!

💬 107L: Tỉnh lại đi, ai nói Ô Mạn và Truy Dã là một đôi chứ? Anh nhà tôi vừa chớp mắt với Kỷ Tư Giai còn chưa thấy à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-74-giuong-doi-phan-3.html.]

💬 108L: Đừng giả làm fan ảnh đế nữa, ai không biết bộ mặt thật của mấy người? Gọi biệt danh châm chọc à? Muốn gọi biệt danh thì để thần tượng nhà mấy người cũng đạt được giải A-class đã rồi nói chuyện tiếp!

💬 109L: Fan only có thể đừng vào nhóm CP chúng tôi không? Chúng tôi đã tự fangirl một góc rồi, các người còn mò tới, là chó à? Muốn cắn nhau thì ra ngoài mà cắn!

...

💬 334L: Trời ạ, tôi gào lên như con gà! Ông chú này quá giỏi! "Giọng anh không tốt, nhưng anh vẫn có thể hát cho em nghe."

💬 335L: Ô Mạn đúng là gỗ mục hay đang giả bộ vậy? Trả lời kiểu đó làm tôi cười chết, Thanh Tạng Cao Nguyên là thế nào chứ!

💬 336L: Tôi thấy Ông Thiệu Viễn hình như có tình cảm với Ô Mạn, nhưng Ô Mạn lại không có cảm giác gì. Nhìn kiểu này tôi liên tưởng đến cảnh mình và sếp cùng ở một phòng, chỉ thấy áp lực công việc thôi…

💬 337L: Cuối cùng cũng cắt sang phòng của Song Dã!

💬 338L: Woa, Kỷ tỷ quá đỉnh!!! "Chỉ có một phòng tắm thôi, có muốn tắm chung không? Tôi không ngại đâu."

💬 339L: Truy Dã, xông lên! Không xông thì không phải đàn ông!

💬 340L: Anh ấy xông thật… chạy thẳng ra ngoài luôn HAHAHAHAHAHA!

💬 341L: Kỷ Tư Giai bám quá dính rồi, tôi lại phát bệnh thay người khác mất thôi…

...

💬 440L: Ơ? Truy Dã lang thang ngoài hành lang làm gì thế?

💬 441L: Đm, sao anh ấy lại tiến sát thế? Gương mặt này mà lao thẳng vào màn hình thế này, tim tôi suýt ngừng đập! Nếu sau này trong báo cáo tử vong ghi tôi c.h.ế.t vì trai đẹp thì mất mặt quá!

💬 442L: Ơ, sao màn hình tối thui rồi?

💬 443L: ???

💬 444L: Anh ấy định làm chuyện xấu gì à?

💬 445L: Trả tiền cao để xem đoạn bị cắt sau màn hình đen này!!!

...

💬 556L: Woa woa woa, cuối cùng cũng đến giờ tắt đèn rồi! Tôi mong chờ cảnh này lắm!

💬 557L: Tôi thấy Giản Quần và Tần Phàm Lệ ngủ chung mà có cảm giác tội lỗi quá. Giản Quần trông như trẻ con ấy, cảm giác như có gì đó sai trái vậy…

💬 558L: Thông tin thú vị: Giản Quần lớn hơn Truy Dã ba tuổi nhé.

💬 559L: Không giống nhau! Anh Truy Dã, làm ơn đối mặt với em đi!

💬 560L: Cảnh báo gà chuồng!

💬 561L: Tôi không muốn xem phòng này! Mau chuyển qua phòng Ô Mạn và Ông Thiệu Viễn, hoặc phòng Song Dã đi!

💬 562L: Đến rồi đến rồi! Chờ đã… cái này…

💬 563L: Chuyện này tôi có thể xem à?!

💬 564L: Cứu mạng, tôi quắn quéo c.h.ế.t mất rồi!!!

💬 565L: Đm, sao màn hình lại tối thế này? Không thấy chi tiết gì hết 55555!!!

Hai tháng trước, ngày quay hình.

Ô Mạn từ phòng tắm bước ra, lê lết thật lâu mới trở về phòng.

Trước khi mở cửa, cô âm thầm cầu nguyện đối phương đã ngủ. Nhưng khi cánh cửa mở ra, Ông Thiệu Viễn vẫn đang tựa vào đầu giường, đeo kính đọc sách.

Anh ngước mắt lên, trêu chọc: "Tôi còn tưởng cô ngủ quên trong bồn tắm rồi."

Chu Yêu Yêu

Ô Mạn thẳng thắn:

"Tôi tới để nói với anh, tối nay tôi định ra sofa ngủ."

Nụ cười trên mặt Ông Thiệu Viễn hơi cứng lại. Anh im lặng giây lát, rồi bước xuống giường.

"Tôi hiểu. Đêm đầu tiên đúng là cần thích nghi. Vậy cô ngủ giường đi, tôi sẽ ra sofa."

"Không được, đây là vấn đề của tôi, không thể kéo anh ngủ sofa theo được. Như vậy tôi càng không ngủ nổi." Ô Mạn cứng rắn giơ tay ra dấu xin hãy dừng lại: "Anh mau leo lên giường đi!"

"Sao mà được? Để một người đàn ông ngủ giường, còn để phụ nữ ngủ sofa à?" Anh liên tục lắc đầu, "Như thế chẳng phải quá thiếu phong độ sao?"

"Nhưng tôi nghĩ, một quý ông thực thụ không phải là người nhất định phải nhường phụ nữ." Ô Mạn cân nhắc rồi nói, "Mà là người biết tôn trọng quyết định của phụ nữ. Anh nghĩ sao?"

Ông Thiệu Viễn á khẩu.

"Vậy… được rồi."

Ô Mạn mỉm cười vẫy tay: "Ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp."

Cô ôm lấy chiếc gối của mình, lại lấy thêm một tấm chăn từ tủ, trong lòng như trút được tảng đá lớn. Hân hoan ngâm nga một khúc hát, cô bước về phía chiếc sofa lớn ở phòng khách tầng một.

Bị khán giả mắng cũng chẳng sao, ít nhất vào khoảnh khắc này, cô muốn làm theo trái tim mình.

Dù miệng nói không bận tâm, nhưng thực ra cả hai đều để ý đến chết. Câu nói của Truy Dã ở góc hành lang vừa rồi như đ.â.m thẳng vào tim cô.

Cô vẫn không nỡ để cậu ấy chịu ấm ức.

Dù sao thì đây cũng không phải đóng phim, quan trọng nhất vẫn là giải trí. Vậy nên, cô sẽ tạm tha thứ cho cơn "não tàn vì yêu" nhất thời của mình.

Căn phòng khách tối đen và trống trải, nhưng trên sofa mơ hồ có một khối phồng lên.

Người trên đó nghe thấy tiếng bước chân, lộ ra nửa cái đầu tóc tai bù xù, ngái ngủ nhìn về phía cô.

Sau khi nhìn rõ người trước mặt cùng những thứ cô đang cầm, đôi mắt vốn đang lim dim lập tức mở to.

Ánh mắt cậu giống như ngọn đèn đường vào lúc hoàng hôn chập choạng—đến một khoảnh khắc nhất định, bỗng dưng sáng lên mà chẳng hề báo trước. Rực rỡ chói mắt, như thể gom hết ánh sáng của cả một ngày.

"À…chị, sao chị xuống đây?"

"…Tôi cũng muốn hỏi cậu câu đó."

Cả hai đồng loạt liếc nhìn chiếc camera vẫn nhấp nháy ánh đỏ trong bóng tối.

Ô Mạn gượng cười: "Thật trùng hợp quá. May mà sofa đủ rộng, tôi ngủ bên này."

Truy Dã vẫy tay ra hiệu: "Chúng ta đổi chỗ đi, bên đó ngay gió từ điều hòa thổi ra đấy."

"Nhưng như vậy thì cậu lại ngay chính diện rồi, không được!"

Truy Dã bật cười khẽ: "Vậy phải làm sao đây, chỉ còn cách chị ngủ bên cạnh tôi thôi."

Giọng cậu trơn tuột như cá bơi trong nước, vừa thấy mồi ngon là lập tức đớp ngay.

Ngón tay Ô Mạn bấu chặt vào chiếc gối theo bản năng.

Cậu khẽ kéo lấy mép chăn của cô. Cô không ngờ cậu lại ra tay trực tiếp như vậy, bước chân loạng choạng, không kịp đề phòng mà ngã thẳng vào lòng cậu.

"Xin lỗi, tôi chỉ định cầm giúp chị tấm chăn thôi."

Truy Dã nháy mắt tinh quái trong bóng tối, giọng điệu vô cùng vô tội: "Chị, lần sau đứng cho vững nhé."

"…Cảm ơn cậu quá ha."

Ô Mạn nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười đầy đe dọa, nhân lúc tấm chăn che chắn liền đưa tay chọc vào chỗ nhột của cậu.

"Phụt…"

Truy Dã không nhịn được bật cười, nhưng ngay sau đó lại vội vàng nén lại.

Ô Mạn giật lại tấm chăn từ tay cậu, dịch sang một bên, nghiêm túc nói: "Cổ họng không thoải mái à? Vậy thì bớt nói mấy lời nhảm nhí đi."

Cậu quay lưng về phía camera, mấp máy môi không thành tiếng: "Em bắt nạt anh."

Ô Mạn cũng lặng lẽ đáp trả: "Ai bảo anh tự ý xuống đây."

"Em cũng vậy mà."

Cả hai nhìn nhau đầy chột dạ.

Ngoài biệt thự, tiếng ve kêu râm ran, nhưng vẫn không át được niềm vui như muốn tràn khỏi khóe mắt của họ.

Từ ánh mắt đối phương, họ đều đọc được một câu: "Còn không phải vì em/anh sao?"

Loading...