Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chap 44: Vừa mặn vừa ngọt, không cần muối

Cập nhật lúc: 2025-01-15 14:28:22
Lượt xem: 238

Chu Mạt Lê chần chờ ba giây, gật đầu nói: “Được.”

【 Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông đang nghiêm túc tìm manh mối, còn Lục Dạng và Lục Minh Tự lại ngồi đấy nghỉ ngơi! Chẳng có trách nhiệm gì! 】

【 Người phát hiện bụi cây là Lục Dạng, những người khác muốn cọ tí điểm thì cũng phải tỏ ra có ích chút đi chứ, chẳng lẽ để Lục Dạng bón tích điểm vào mồm bọn họ hả?! Hề chúa. 】

【 Sáu người này không phải vừa hay à, phân công rõ ràng. Tạo thành thế đối lập, cẩn thận hồ ngôn loạn ngữ! 】

Lâm Tân Mông chúi đầu vào xem một lúc nhưng không nhìn thấy cái gì có tác dụng.

Lúc ra ngoài thì đầu tóc đã bù xù hỗn loạn, cô ta tức giận chất vấn Lục Dạng:

“Lục Dạng, không phải cô bảo đáp án của manh mối 3 ở trong bụi cây à? Sao bên trong không có cái gì hết vậy, làm tôi chui vào chẳng để làm gì!”

Lục Dạng không hề hoang mang, trả lời: “Tôi đâu có bảo cô rúc đầu vào bụi cây.”

Ôn Tiên chột dạ yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi, chuyện bụi cây là tôi nói……”

Lục Dạng tiếp lời: “Manh mối 3 thật sự ở bụi cây, Ôn Tiên nói không sai.”

Tần Diệc Đàm kinh ngạc.

Ôn Tiên không nói sai, đáp án thật sự ở bụi cây?

Tần Diệc Đàm nhìn đầu tóc của Lâm Tân Mông, trong lòng thầm nghĩ:

Khả năng là cô ta quá ngu, mắt cũng bị ảnh hưởng, không nhìn thấy manh mối!

Nghĩ đến đây, Tần Diệc Đàm vô cùng nhiệt tình rúc đầu vào lùm cây.

Hai phút sau, tóc trên đầu cậu ta rối tung như tổ quạ, mặt đen xì bước ra.

【 Mấy người này tới dạy cách chui vào lùm cây hả? Một người lại tới một người xếp hàng chờ đến lượt. 】

【 Ha ha ha ha ha cái kiểu tóc này đặc mùi thiên nhiên! Tony nhìn thấy cũng phải thốt lên một câu: Oh my god! Sao lại có thể có một kiểu tóc hoàn hảo như vậy! 】

(Tony: Gọi chung cho thợ làm tóc ở bên đấy)

【 Lục Dạng di chuyển rồi, cô ấy đi xem cái bụi cây đấy! Để tôi xem đáp án manh mối 3 là gì nào! 】

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Dạng ngồi xổm xuống, đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay kia nhét vào bụi cây.

Mọi người nhón chân mong chờ.

Tần Diệc Đàm gấp không đợi nổi, hỏi: “Sao rồi, có phát hiện ra manh mối gì không?!”

Lục Dạng đứng dậy, thong thả vỗ vỗ bùn đất, nói: “Đáp án là 1203.”

“Sao mà biết được?” Chu Mạt Lê nghi hoặc hỏi.

Tần Diệc Đàm sốt ruột nên trực tiếp nhập mã vào cái đồng hồ trên tay.

Rất nhanh sau đó, trên loa của mấy chiếc drone truyền đến tiếng nói của tổ tiết mục:

“Manh mối 3, đáp án: 1203, chính xác.”

“Lục Dạng Lục Minh Tự, Lâm Tân Mông Chu Mạt Lê, Ôn Tiên Tần Diệc Đàm, mỗi người thêm 5 điểm.”

【 Chị Dạng uy vũ! Dạng Dạng vừa ra tay, điểm đã lên đều đều! 】

【 Quá mạnh, rốt cuộc là làm sao để biết đáp án đó? 】

【 Cái khí phách vương giả nắm chắc thắng lợi trong tay của Lục Dạng, xin hãy thu nhận tôi! Tôi có thể ăn, có thể uống, có thể làm ấm giường! 】

Nhìn số điểm tăng trên đồng hồ đeo tay, Tần Diệc Đàm mừng như điên, “Thật sự thêm điểm này! Thêm điểm rồi!”

Ôn Tiên cũng vui ra mặt, dùng giọng điệu của Gia Cát Lượng nói: “Tôi đã bảo đáp án ở bụi cây mà!”

Lâm Tân Mông ngoài vui vẻ còn vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng chui đầu vào bụi cây, sao lại không phát hiện ra cái gì?

Nếu Lục Dạng và tổ tiết mục không liên quan đến nhau, vậy làm sao cô biết được đáp án?

Lục Dạng nhướng mày: “Lá của bụi cây này bị rụng một khoảng lớn, chứng tỏ có người chui vào trong một khoảng thời gian dài, sờ chút là có thể thấy trên cành cây có khắc con số.”

Lâm Tân Mông trợn tròn mắt.

Cho nên cô không ngăn cản bọn họ nhét đầu vào cây, là vì muốn cô ta bị xấu mặt?

Có tâm cơ quá không vậy!

Vốn dĩ là Lục Dạng muốn trêu Tần Diệc Đàm để cậu ta nhét đầu vào cây, ai ngờ Lâm Tân Mông lại vì Chu Mạt Lê mà đi trước một bước.

“Thì ra là thế.”

Chu Mạt Lê chợt hiểu ra, anh ta không vì gỡ bỏ được manh mối 3 mà vui sướng đến choáng váng đầu óc, vẫn luôn tỉnh táo mà tiếp tục truy hỏi:

“1203 có nghĩa là gì, liên tưởng được đến nhiệm vụ nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chap-44-vua-man-vua-ngot-khong-can-muoi.html.]

Lục Minh Tự: “1203 là Tết Trồng Cây.”

Lục Dạng: “Nhiệm vụ 3 vẫn không rõ lắm.”

Âm thanh nức nở lần nữa quanh quẩn trong rừng, Lâm Tân Mông run rẩy, cánh tay bắt đầu nổi da gà, nói:

“Nếu manh mối 3 đã gỡ bỏ, vậy chúng ta có nên rời khỏi nơi này luôn không?”

Không khí ở đây còn khủng bố hơn cả nhà xác.

Chu Mạt Lê cúi đầu chăm chú nhìn nhiệm vụ 3 trên đồng hồ, thấy bình phiêu lưu của nhiệm vụ 3 còn chưa tới một nửa.

Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Manh mối 3 ở chỗ này, nhiệm vụ 3 nhất định cũng ở chỗ này. Chúng ta mang theo lều trại, có thể đóng quân ở đây mấy ngày, tìm nhiệm vụ 3.”

Vì là lời Chu Mạt Lê nói nên Lâm Tân Mông không phản bác, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Mà Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được thêm điểm, nghĩ đến số điểm tăng lên khi hoàn thành nhiệm vụ 3 sẽ càng nhiều hơn, trong lòng bọn họ càng kích động, chắc chắn không phản đối.

Còn Lục Dạng là tới để tìm nguồn nước, bây giờ nguồn nước mới vừa có điểm sáng, tất nhiên sẽ không rời đi.

Bởi vậy, sáu người tìm một khu đất trống bằng phẳng, dựng lều trại.

Ba cái lều rất nhanh đã được dựng xong.

Ôn Tiên thấy Lục Dạng và Lục Minh Tự kéo khóa lều trại lên, hỏi: “Các cậu định đi đâu à?”

“Chúng tôi muốn đi tìm chút rau quả dại,” Lục Dạng nhìn về phía Ôn Tiên đang ngồi xếp bằng, “Cô có muốn đi cùng không?”

Ôn Tiên lập tức đứng lên: “Được chứ!”

Lục Dạng đảo mắt qua ba người còn lại, hỏi dò lần nữa: “Mấy người có muốn đi cùng không?”

Tần Diệc Đàm ôm lương khô của mình, đắc ý nói: “Không cần, tôi không thiếu ăn!”

Lâm Tân Mông lắc đầu: “Không cần.”

Chu Mạt Lê đánh giá cái sọt tre và giỏ tre trên người Lục Dạng, ánh mắt hơi sáng lên, “Không cần, chú ý an toàn.”

【 Cái đám chèo cp Chu Lâm ấy, nhìn rõ đi! Chồng bà dịu dàng với tất cả mọi người, không chỉ với mỗi Lâm Tân Mông, đừng có ship cp loạn xạ nữa! 】

【 Cái gì? Cô nói là, Chu Mạt Lê chỉ dịu dàng với mỗi Lâm Tân Mông à, ship được rồi! Cảm ơn chị em! 】

【 Cười chết, lầu trên chèo cp tẩu hỏa nhập ma rồi, xuất hiện cả ảo giác. 】

Ôn Tiên vừa nghịch lá cây trong tay, vừa tò mò hỏi: “Lục Dạng, cô xác định phương hướng kiểu gì thế?”

Vì đang ở trong rừng, nên Lục Dạng đưa ra một phương pháp khác, “Có thể dùng chiều rộng của vòng sinh trưởng trên gốc cây để xác định, mặt nào rộng là phía nam, hẹp là phía bắc.”

Ôn Tiên: “Nhiều năm như vậy tôi đều đã quên hết.”

Cách đó một trăm mét, ánh mắt Lục Dạng sáng lên, khóa chặt vào một bụi cây có thân màu trắng.

Cô tăng tốc độ, bước nhanh về phía đó.

Lục Minh Tự và Ôn Tiên theo sát phía sau.

Lục Minh Tự hỏi: “Dạng Dạng ơi, đây là cây gì thế?”

“Hạt diêm mạch ruột đen, có nguồn muối ăn được ở phần ngọn của chồi.”

Ôn Tiên duỗi tay ngắt một cành xuống, kinh ngạc quay đầu, “Cái đồ này còn có thể làm muối hả? ”

Lục Dạng nói: “Ừ, nhưng mà chúng ta còn có muối biển, không cần nó.”

Ôn Tiên trừng mắt.

【 Ôn Tiên:? Cái gì!! Mấy người còn có cả muối! Quả nhiên, vui buồn của nhân loại sẽ không tương thông. 】

【 Giúp Lục Minh Tự nói: Chúng tôi có muối, nhưng cô cũng không kém, cô có vịt muối! Tin vịt ấy! Đầu chó.jpg】

(Raw chơi chữ từ 谣言 :tin đồn <- 谣盐, 盐: muối)

【 Ai nói Ôn Tiên không mặn, tôi là người đầu tiên phản đối, bản thân Ôn Tiên chính là muối, cổ vừa mặn vừa ngọt, không cần muối! 】

Hạt diêm mạch ruột đen thường sinh trưởng ở vùng đất có tính kiềm ở gần nguồn nước.

Nếu có thể nhìn thấy nó, thì chính là quanh đó có nguồn nước!

—--------------

Lời của tác giả:

【 Thư gửi từ Giang Nghiễn Chu: Ngày mai gặp! 】

Ps: Giang Nghiễn Chu là nam chính của truyện này.

(Mang danh nam chính mà ảnh mới xuất hiện được 2-3 cảnh, đến nỗi mẹ đẻ còn phải nhắc lại thân phận của ảnh, sợ mọi người quên :)))

 

Loading...