Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 46: Giang Nghiễn Chu nói: “Để tin đồn thành thực.”
Cập nhật lúc: 2025-01-18 22:43:49
Lượt xem: 243
Dưới sự chỉ đạo của Lục Dạng, Lục Minh Tự dùng cây diêm mạch ruột đen đào một cái hố trên mặt đất.
Ôn Tiên tìm ít nhánh cây và lá cây lót vào đáy hố, sau đó Lục Minh Tự cho con gà bọc bùn vào bên trong, Ôn Tiên lại đặt ít cỏ khô lên trên bề mặt.
Chờ bọn họ làm xong cũng là lúc Lục Dạng nhóm xong lửa.
“Đánh lửa vậy là được rồi à? Nhanh thế sao?” Ôn Tiên kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa.
“Có kinh nghiệm thì sẽ nhanh.”
Lửa bên này càng lúc càng lớn, còn bên phía Lâm Tân Mông dùng kính viễn thị mãi vẫn không sinh được một tàn lửa.
Khi nhìn thấy đống lửa của Lục Dạng, cô ta kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Không có kính viễn thị thì rốt cuộc nhóm lửa kiểu gì?
Dùng gỗ đánh lửa thật à?
Khi cô ta trở về nơi cắm trại thì thấy trước mặt Chu Mạt Lê cũng có lửa.
“Chu Mạt Lê, anh là thiên tài đánh lửa phải không!” Lâm Tân Mông dùng ánh mắt đầy kính nể nhìn anh ta.
“Không phải,” Chu Mạt Lê liếc cô ta một cái, “Mượn từ chỗ Lục Dạng và Lục Minh Tự.”
Lâm Tân Mông: “???”
Chẳng lẽ Lục Dạng tham gia chương trình này là vì muốn báo thù rửa hận?
Sao lại dễ dàng cho Chu Mạt Lê mượn lửa thế?
“Hiện tại chúng ta là đồng đội,” Chu Mạt Lê dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của cô ta, nhắc nhở một câu, “Hỗ trợ lẫn nhau là điều cần thiết, nên tôi cũng cho bọn họ mượn nồi của chúng ta.”
Lâm Tân Mông không ngờ Chu Mạt Lê còn có thể cho mượn nồi!
Ai chẳng biết nồi là nguồn tài nguyên khan hiếm khi những người khác đều không có.
“Sao lại cho bọn họ mượn nồi? Nồi là chúng ta vất vả ném phi tiêu mới lấy được mà!”
Hốc mắt Lâm Tân Mông phiếm hồng, nhìn như phải chịu rất nhiều tủi thân.
Chu Mạt Lê không ngờ cô ta lại có phản ứng lớn như vậy, đành thành khẩn xin lỗi.
Lâm Tân Mông không cam lòng nên mụ mị hết đầu óc, nghe Chu Mạt Lê nói mới nhớ ra mình đã làm điều ngu xuẩn thế nào.
Cô ta cười trừ: “Không có gì, ý em không phải là trách anh đâu, em chỉ là…… chỉ là sợ bọn họ dùng rồi không trả lại nữa.”
Chu Mạt Lê không nói gì, suy tư nhìn cô ta.
Anh ta cho rằng Lâm Tân Mông là người bên phía Lục Minh Tự, nhưng trải qua quá trình quan sát, hình như mọi chuyện không phải như thế.
Nhưng hành vi của cô ta rất quái dị, nếu không phải là đội của Lục Minh Tự, vậy chỉ có thể là……
Chu Mạt Lê nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang ôm túi gặm lương khô.
Lâm Tân Mông không có bối cảnh, cũng không quá nổi tiếng, nếu có thể tham gia chương trình này, nhất định phải có nguyên nhân đằng sau.
Mà với thân phận của Tần Diệc Đàm, đưa một người vào chương trình không phải là việc khó.
Khi lửa đã cháy hết, Lục Minh Tự lục trong đống củi để tìm con gà.
Ôn Tiên ngồi bên cạnh suýt xoa, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi, nhịn không được nuốt nước miếng: “Thơm quá, tôi ngửi được mùi thơm của thịt rồi!”
Lục Dạng cậy lớp bùn ra, lông gà không nhổ ban đầu cũng được lột bỏ, vừa mở ra, mùi gà nồng đậm ập vào mặt, bên trong là món gà ăn mày béo mềm, nóng hôi hổi.
【 Nghe thấy chưa? Nước miếng của tôi chảy thẳng xuống ba nghìn thước rồi. 】
Thịt bóng nhờn cùng rau củ được nhồi trong bụng gà trông vô cùng bắt mắt. Mùi thơm và màu sắc đều hấp dẫn lòng người, khiến Ôn Tiên lại phải nuốt nước miếng.
Lục Dạng rắc chút muối biển lên, khi hương vị đã đầy đủ, ba người ngồi cạnh đống lửa thưởng thức thịt gà.
Lục Minh Tự bẻ đùi gà cho Lục Dạng, nhe răng cười nói: “Dạng Dạng ơi, ăn đi.”
“Vâng.” Lục Dạng đón lấy, đưa cho Ôn Tiên trước.
【 Xin cảm ơn người đẹp Lục Dạng đã chăm sóc ngỗng con Ôn Tiên nhà chúng tôi! 】
(Raw: 女鹅: ngỗng cái, gần âm với từ 女儿: con gái).
【 Lục Minh Tự ga lăng quá, đưa hết đùi gà cho hai cô gái. 】
【 Món gà ăn mày này mềm quá! Tôi cũng muốn ăn, nhưng mà mẹ tôi ở nhà, tôi không gọi cơm ngoài được, rơi lệ.jpg】
Ôn Tiên cắn một miếng đùi gà, thoáng nhìn về phía Lục Minh Tự đang ăn quên trời quên đất, hỏi:
“Ca sĩ mấy cậu không cần quản lý hình thể à? Người đại diện của tôi nghiêm lắm, ngày thường chỉ cho tôi ăn một bữa cơm giảm cân ít đến đáng thương thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-46-giang-nghien-chu-noi-de-tin-don-thanh-thuc.html.]
Cô nàng dùng một tay sờ sờ bụng mình, trong miệng lại lùng bùng nói không rõ: “Tôi lo lắng Max.”
Lục Minh Tự nuốt xuống, trả lời cô nàng: “Tôi lo Pro Max.”
Ôn Tiên vừa đặt cái đùi gà lên miệng đã phải dừng lại, “…… Cậu thắng rồi.”
【 Giấu đầu lòi đuôi, người này còn Pro hơn người kia! 】
【 Giỏi lắm hai chữ Pro Max! 】
【 Ha ha ha ha hai người này ngoài miệng thì bảo lo lắng, chứ thật ra người này ăn còn hăng hái hơn người kia! 】
……
“Nghe chưa? 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 2 thoát vòng quốc tế rồi!”
“Không phải Show chiếu mạng trong nước hả? Sao lại ra tận nước ngoài rồi?”
“Vậy là cậu không biết rồi, ngày đầu tiên chương trình phát sóng được chuyên gia của tổ chức kỷ lục Guinness thế giới vào phòng phát sóng trực tiếp xem, khiến cho rất nhiều người chú ý.”
“Rồi liên quan gì đến quốc tế?”
“Nghe nói em gái Lục Minh Tự ở trong chương trình thể hiện tài năng, phá kỷ lục dựng lều trại trong thời gian ngắn nhất, tổ chức kỷ lục Guinness thế giới muốn ban thưởng cho cô ấy! Hơn nữa, người được mời đến còn là chuyên gia của tổ chức và một vị diễn viên quốc tế đến tận nơi trao giải! Cậu có biết là vị diễn viên nào không?”
“Không biết.”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
“Giang Nghiễn Chu!”
“Vãi chưởng! Thật hả?! Thật luôn?!”
Triệu Ngôn Thuật không ngờ ra ngoài mua cà phê còn nghe được tin đồn nhà mình.
Anh ta quét mắt về phía hai cô học sinh đang cố kiềm chế không kích động, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Đành khiến các cô bé phải thất vọng thôi.
Triệu Ngôn Thuật bưng cà phê về, Giang Nghiễn Chu lúc này đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cậu biết tôi vừa mới nghe được cái gì không?”
Giang Nghiễn Chu lông mày rung rung, nhưng vẫn chưa mở mắt, tiếp lời anh ta, hỏi: “Cái gì?”
“Có mấy cô bé nói cậu muốn đến chương trình trao giải cho Lục Dạng,” Triệu Ngôn Thuật đặt cà phê xuống, xoay người, dựa lên bàn, “Còn là đi cùng chuyên gia của kỷ lục Guinness thế giới.”
Giang Nghiễn Chu chậm rãi mở mắt, mi mắt mong manh hơi lay động, ánh mắt rơi thẳng lên mặt Triệu Ngôn Thuật.
“Có chuyện này à?”
“Tin tức tổ tiết mục mời cậu tham gia phân cảnh bí mật cuối cùng của chương trình đã lan truyền trên mạng rồi,” Triệu Ngôn Thuật ngừng nói đùa, “Bây giờ lại có thêm một tin khách mời trao giải, chắc chắn là nhắm đến cậu.”
Không gian yên lặng một lúc.
Giang Nghiễn Chu không mấy mặn mà mở miệng nói: “Cho tin đồn thành thật đi.”
Triệu Ngôn Thuật còn đang suy nghĩ về việc, Giang Nghiễn Chu thường xuyên bị đồn đoán về những chương trình mà anh sẽ tham gia, hay những bộ phim mà anh sẽ diễn, nhưng chưa bao giờ có cái nào được chứng thực.
Nghe thấy lời anh nói, Triệu Ngôn Thuật không biết nên phản ứng thế nào, đầu lưỡi thắt lại: “Cái gì cơ? Cho tin đồn thành cái gì? Cho cái gì thành tin đồn?”
Nhận thấy ánh mắt của Giang Nghiễn Chu đang phóng tới, anh ta khẽ chép miệng, chần chờ hỏi: “Thật sự muốn đi tham gia chương trình tạp kỹ và trao giải hả?”
Giang Nghiễn Chu dùng ngón tay thon dài cầm lấy cốc cà phê, ngõ nhẹ hai cái, thản nhiên nói:
“Chưa từng hợp tác với chuyên gia của tổ chức kỷ lục Guinness thế giới, muốn thử xem sao.”
“……”
Khi Triệu Ngôn Thuật đang trố mắt nhìn anh, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Anh ta cầm lấy, ngừng vài giây ở giao diện mở khóa màn hình, lại dùng vân tay giải khóa, đưa tin nhắn cho Giang Nghiễn Chu xem.
“Đạo diễn chương trình nhắn tin tới. Hỏi tôi xem cậu có hứng thú làm khách mời nhảy dù vào chương trình rồi trao giải cho Lục Dạng không.”
Nếu là tin tức tới sớm năm phút, anh ta nhất định đã từ chối.
—-----------------
Đố vui không có thưởng, Giang Nghiễn Chu lên sân khấu bằng phương thức nào:
A Lái máy kéo
B Điều khiển máy xúc đất
C Cưỡi bạch mã (ngựa trắng)
D Ngồi trực thăng