Tẩy Phấn Son - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:06:13
Lượt xem: 502
Hoa Nhung Chu cúi đầu, ta không nhìn rõ được biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy một tiếng "vâng" nhỏ nhẹ.
Ta quay người đi vào nội thất, nhưng vẫn không yên tâm mà quay đầu dặn dò:
"Lát nữa ngươi đi y quán khám thử đi, sắc mặt ngươi thực sự không ổn chút nào."
Nói xong, ta bước vào phòng cùng với Thiên Chi, không để ý tới nữa.
Tang lễ ở Hoa phủ diễn ra cả ngày trời, mặc kệ bên ngoài lời đồn thổi về ta m.á.u lạnh vô tình, ta vẫn đóng cửa không ra ngoài. Đến khi hoàng hôn buông xuống ngày thứ hai, Hoa phủ mới dần trở nên yên tĩnh.
Những ngày qua, Thúy Trúc và Ngân Hạnh đều đã trở lại viện của ta, đồ đạc trong Tấn Vương phủ cũng được gửi về đây. Khi mở chiếc hộp trang sức, ta nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm lẫn trong đó.
Ta đưa tay chạm vào nó, nhưng rồi lại do dự, cuối cùng không động đến, để nó yên tĩnh nằm trong đống châu báu.
Đến lúc hoàng hôn, ta mang theo Thiên Chi và Ngân Hạnh, lặng lẽ rời phủ bằng cửa bên.
Xe ngựa chạy tới mộ địa nhà họ Hoa, nơi đây hoang vắng, một phần mộ mới nổi bật giữa cảnh đìu hiu.
Ta chậm rãi bước tới, Thiên Chi và Ngân Hạnh rất biết điều mà đứng cách xa, không lại gần.
Ta đến gần phần mộ mới, đặt chiếc đèn lồng xuống bên cạnh bia mộ, ánh sáng của nó chiếu rọi những đĩa điểm tâm hoa quả đặt trước mộ, cùng với dòng chữ khắc trên bia: "Mộ Hoa Thâm."
Vì không có quan hàm, bia mộ chỉ khắc mỗi tên họ.
Ta ngồi xuống bên cạnh bia mộ, đầu tựa vào tảng đá lạnh lẽo và cứng rắn. Ánh sáng từ đèn lồng chập chờn theo từng nhịp nến cháy, nhưng ta lại chẳng cảm thấy sợ hãi gì với nghĩa trang âm u này.
Nhớ lại trước đây ta chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Hoa Thâm, dù sau này thái độ của ta có tốt hơn chút ít, cũng chưa từng thân thiết với hắn như một muội muội đối với ca ca.
"Ca ca, muội đến muộn rồi..."
Ta khẽ nói, đầu vẫn dựa vào bia mộ không động đậy.
"Không muốn cùng người khác tiễn đưa huynh, nên muội tới riêng. Ca ca sẽ không trách muội chứ."
Gió lạnh thổi qua sườn đồi, nơi mà trước đây chỉ cần tưởng tượng thôi ta đã cảm thấy rợn người, giờ đây lại không còn chút đáng sợ nào.
Không biết đã ngồi bao lâu, ta không nói thêm gì nữa, ngọn nến trong đèn lồng dần cháy hết, ánh sáng càng lúc càng lụi tàn.
Ta xoa xoa đôi chân tê mỏi, cầm lấy đèn lồng, đứng lên nói:
"Muội phải về rồi, ca ca, lần sau sẽ lại đến thăm huynh."
Nghe thật buồn cười, khi Hoa Thâm còn sống khỏe mạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều cảm thấy phiền, còn bây giờ hắn không còn nữa, ngay cả tấm bia mộ vô tri cũng khiến ta cảm thấy thân thiết lạ thường.
Hồng Trần Vô Định
Phủi bụi cỏ bám trên áo, ta quay người định rời đi, nhưng chân đột nhiên khựng lại.
Ta thấy ở chỗ Thiên Chi và Ngân Hạnh, ngoài bọn họ ra, còn có thêm hai người nữa.
Thiên Chi và Ngân Hạnh cúi đầu, im lặng như không dám thở mạnh.
Ngọn nến trong đèn lồng dường như đã cháy hết, ánh sáng "phụt" tắt, bóng dáng mặc y phục màu trắng dưới ánh trăng bỗng trở nên đặc biệt nổi bật.
Người mặc y phục nhẹ nhàng, thanh thoát ấy không ai khác ngoài Trọng Khê Ngọ.
40
Thấy đèn lồng trong tay ta tắt, Trọng Khê Ngọ từ tay thị vệ bên cạnh nhận lấy đèn lồng, tự mình tiến về phía ta.
Chỉ hơn chục bước, hắn đã đứng ngay trước mặt.
"Ngài đến từ bao giờ?" Ta theo phản xạ mở miệng hỏi.
"Không lâu, chỉ khoảng nửa canh giờ." Trọng Khê Ngọ đáp.
Xem ra ta đã thất thần quá lâu, thậm chí không nhận ra động tĩnh phía bọn họ:
"Làm sao ngài biết ta ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-58.html.]
"Nàng luôn ngoài cứng trong mềm. Dù người khác nghĩ ngươi vô tình với Hoa Thâm, nhưng hắn gây họa, nàng chưa từng khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn đỡ kiếm cho hắn trước mặt hoàng huynh. Ta biết nàng nhất định sẽ đến đây."
Ánh mắt của Trọng Khê Ngọ nhìn ta, dịu dàng như ánh trăng này. Hắn lại nói:
"Ta đến muộn rồi, A Thiển."
Mũi cay xè, không biết vì sao suýt nữa ta đã khóc. Ta vội quay mặt đi, nói:
"Hoàng thượng sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Ta tới đưa cho nàng thứ này." Trọng Khê Ngọ lấy từ trong n.g.ự.c ra một vật giống cuộn giấy, đưa cho ta.
Ta đưa tay nhận lấy, mở ra xem—là thánh chỉ hòa ly.
Ta cẩn thận cuộn lại, ngước mắt nhìn hắn:
"Hoàng thượng chỉ cần sai một thái giám mang đến là được, sao lại đích thân đến đây?"
Trọng Khê Ngọ nhìn ta, ánh đèn lồng như tô hồng sắc mặt hắn:
"Là ta muốn gặp nàng."
Ngón tay siết chặt cuộn thánh chỉ, trên tấm gấm thêu hiện lên một vết hằn.
"Hoàng thượng nói vậy thật không hợp lễ nghi. Trời đã tối, thần thiếp nên sớm trở về phủ."
Ta vội vàng hành lễ, vượt qua hắn đi xuống sườn núi, nhưng Trọng Khê Ngọ lại không vội không chậm theo sau, cầm đèn lồng soi sáng cho ta. Thiên Chi và Ngân Hạnh thấy vậy không dám lại gần, chỉ cùng thị vệ của hắn giữ khoảng cách phía sau.
Không tiện mở miệng đuổi người, ta đành đổi sang đề tài khác:
"Hôm đó, bọn thích khách trong yến tiệc đã tra ra manh mối gì chưa?"
Trọng Khê Ngọ đi ngang ta, mới đáp lời:
"Tạm thời chưa có đầu mối. Thích khách đều cắn lưỡi tự sát, không chừa lại một ai sống sót, hiện trường cũng không lưu chút dấu vết. Nhưng những ngày qua kinh thành đã bắt đầu giới nghiêm."
"Thích khách bị bắt, y phục và kiếm đều giống hệt nhau sao?" Ta chau mày hỏi.
Bước chân hắn như khựng lại, sau đó mới hỏi ngược lại ta:
"Vì sao nàng lại có nghi vấn này?"
Ta không dừng bước, nói:
"Chỉ là hôm đó thấy đám thích khách trong yến tiệc phối hợp không ăn ý."
Hắn im lặng một lát, rồi bật cười khẽ, giọng nói dịu dàng vang lên:
"A Thiển, nàng luôn gặp chuyện mà vẫn bình tĩnh, khiến ta không khỏi thán phục."
Câu nói ấy quá mức mập mờ, ta không tiện truy hỏi thêm, chỉ nói:
"Hoàng thượng không muốn tiết lộ thì cứ nói thẳng, cần gì dùng những lời như vậy để lấp liếm?"
Bỗng nhiên, bàn tay phải của ta bị Trọng Khê Ngọ nắm lấy. Ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, giãy dụa vài lần nhưng càng bị hắn siết chặt.
"Dẫu nơi này không người, nàng cũng không thể vượt lễ như thế. Nàng coi ta là gì..."
Trong lời nói, không giấu được vài phần giận dữ.
"Chẳng phải ngài luôn biết rõ sao? Còn lấy lễ nghi ép buộc ta." Trọng Khê Ngọ không vì lời ta mà buông tay.
Bàn tay trái nắm chặt cuộn thánh chỉ càng thêm siết chặt. Lát sau, ta mới nói:
"Hoàng thượng, từ khi nào ngài thay đổi mục tiêu rồi?"
"Ta chưa từng thay đổi."
"Hửm?" Ta kinh ngạc nhìn hắn.