Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:20:52
Lượt xem: 57
Thần sắc ở đáy mắt Ninh Hàn có chút phức tạp. Đối với người cậu này, anh còn nhớ.
Khi còn nhỏ, bọn họ cũng từng có quan hệ rất tốt, cậu sẽ mang theo anh đi ra ngoài chơi, sẽ mua đồ ăn ngon cho anh…… Nhưng hết thảy điều này, đều từ lúc ấy hoàn toàn sụp đổ.
Mà thái độ của Trương gia năm đó, cũng hoàn toàn làm tâm anh rét lạnh.
Anh còn nhớ rõ năm đó, cũng đồng dạng giống đêm nay là đêm giao thừa, bên ngoài có tuyết rơi, rét lạnh thấu xương thấu thịt, mà anh tuổi nhỏ chỉ ăn mặc một thân quần áo mỏng manh, quỳ gối ở trước cửa Trương gia, khóc lóc cầu bọn họ tới cứu người, nhưng cuối cùng đến khi bình minh, cánh cửa đóng chặt kia chưa từng mở ra lấy một lần.
Sau đó, nếu không phải người trong thôn hảo tâm hỗ trợ, có khả năng anh đã phải mất đi một người em trai.
Không tự giác mà nhìn Ninh Hàng, Ninh Hàn khẽ cắn môi, nói thẳng ra sự cự tuyệt: “Tôi không……” Đi.
“Chúng ta đi.” Tiếng nói thanh lãnh đồng ý, không đợi Trương Trạm kịp vui mừng, anh lại nói: “Nhưng đây là lần cuối cùng chúng tôi đi đến Trương gia, về sau các ngươi không được đến tìm chúng tôi nữa, cứ coi như mối quan hệ này đã chết cũng được, hay là các ngươi cứ coi như ba anh em chúng tôi đã chết là tốt rồi.”
Trương Trạm vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào Ninh Hàng tay run nhè nhẹ: “Ngươi…… sao ngươi có thể nói ra lời nói vô lương tâm như vậy?”
“Lương tâm?” Ninh Hàn bước về phía trước, lợi dụng thân hình cao lớn của bản thân hoàn toàn ngăn trở em trai anh, bảo hộ ở trước em trai, đối với Trương Trạm cười lạnh.
“Đừng suy nghĩ sai nữa đi, đến tột cùng là ai không có lương tâm, có cần tôi nói rõ ràng lại cho ngươi một lần nữa sao?”
Bị cháu trai cả cường ngạnh ép vế sắc mặt Trương Trạm trắng bệch ra.
Ngực anh ta phập phồng dữ dội vài lần, và cuối cùng nó giống như một quả bóng xì hơi, hoàn toàn xẹp xuống.
“Thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên đi thăm bà ngoại của các con lần cuối đi.”
Hiện tại không phải là lúc tranh luận việc trước kia, mẹ vẫn đang đang chờ, vẫn phải nhanh mang bọn nhỏ về mới là chuyện quan trọng.
“Vậy đi thôi.” Ninh Hàn lạnh mặt, ngạnh thanh kiên cường nói.
Lại thấy Trương Trạm không chỉ có không rời đi, ngược lại còn hướng vào trong nhà chính.
“Anh …… Ninh Viễn Hàng, còn có cô…… em gái, tôi còn có một yêu cầu quá đáng, mẹ tôi nói trước khi bà ấy chết, cũng muốn gặp lại cháu gái kế, không biết……”
Anh ta xấu hổ mà xoa tay, khả năng bản thân cũng cảm thấy yêu cầu này có chút vô cớ gây rối, cho nên không dám mở miệng nói to.
“Phanh!”
Bà Ninh đột nhiên đem chiếc đũa chụp lên trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang lớn, dọa Tiểu Tại Tại nhảy dựng.
Một hạt cơm nhớp nháp nơi khóe miệng, bé không dám l.i.ế.m đi, đôi mắt mở to nhìn người bà nội luôn dịu dàng và yêu thương đến phát ngốc.
“Còn chưa đủ? Nếu biết đó là yêu cầu quá đáng vậy thì câm miệng đi, Tết nhất chạy tới nhà của chúng ta ra vẻ đúng lý hợp tình mà yêu cầu này yêu cầu kia, có phải ngươi cảm thấy Ninh gia này dễ tính, cũng chỉ có thể để cho các ngươi nhưng dùng sức mà khi dễ?”
Bà Ninh nói chuyện không mang theo từ ngữ thô tục mà mắng Trương Trạm đến không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn là đứng tại chỗ, không hoạt động nửa phần, hiển nhiên là muốn mang Tiểu Tại Tại đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-147.html.]
Thấy vậy, bà Ninh càng là tức giận đến mức nở nụ cười có phần hơi sợ.
“Tôi đã mắng như vậy rồi mà ngươi còn không đi? Thật đúng là đứa con hiếu thuận mà, nếu có lương tâm như vậy, năm đó thằng bé bị ốm thành như vậy, mà tiền của của nhà chúng ta lại bị chị gái ngươi cùng cái tên gian phu kia cùng nhau trộm đi, cả nhà không biết lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho thằng bé, sao lại không thấy ngươi có lương tâm đưa tay ra trợ giúp? Nếu trước kia đã có thể nhẫn tâm mắt thấy cháu ngoại ruột bệnh chết, hiện tại kia bà già kia muốn chết, lại lôi cái gì mà ‘ sắp c.h.ế.t tỉnh ngộ ’, diễn trò cho ai xem hả?”
Chầu mắng này mắng đến hả giận, nhưng cũng không tránh được khơi ra những chuyện buồn trước đó.
Nói xong, bà Ninh ngược lại là khóc.
Tô Hân Nghiên thấy thế, vội qua đi nhẹ nhàng vỗ vai mẹ chồng, cho bà thuận khí, ôn nhu an ủi nói: “Mẹ, xin mẹ bớt giận, đừng tức giận rồi khiến bản thân sinh bệnh.”
Dỗ xong mẹ chồng, cô lại nói với Trương Trạm: “Con bé có nguyện ý đi hay không, cậu phải hỏi con bé nếu mà con bé không đi, chúng ta khẳng định cũng là sẽ không cưỡng bách bé, nếu là đi, tôi tin tưởng các anh trai của Tại Tại cũng sẽ bảo vệ tốt bé.”
Lời này hoàn toàn chính là đang cảnh cáo đối phương.
Trương Trạm làm bộ nghe không hiểu, dùng ánh mắt hi vọng nhìn về phía Tiểu Tại Tại đang ngốc khi nhìn chuyện đang diễn ra.
Tiểu Tại Tại nhìn chằm chằm mặt Trương Trạm nhìn lát, lại nhìn mẹ bé, ngay sau đó quét ra các anh trai phía ngoài cửa , không chút do dự gật đầu.
“Tại Tại đi……” Không đợi Trương Trạm kịp tươi cười tới khích lệ bé, lại tiếp bổ sung thêm câu: “Đi để bảo vệ các anh trai.”
Giật giật khóe miệng.
Trương Trạm xem bộ dáng của Ninh gia, đều thiếu chút nữa cho rằng Trương gia bọn họ là cái đầm rồng hang hổ.
Quên đi, bây giờ quan tâm đến những thứ này cũng vô ích, chỉ cần đạt được mục đích là được.
Trương gia ở cách vách Trần gia thôn là Trương gia thôn, đi bộ đến đó mất hơn nửa tiếng, ở giữa có một con đường núi hiểm trở.
Đưa mấy đứa bé đi, Trương Trạm vốn tưởng rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn để quay lại, nhưng anh ta lại thấy Ninh Hàn và Ninh Hàng một mình đẩy xe đạp ra khỏi Ninh gia, sau đó bốn cặp nhắp đồng thời nhịn lại đây, nhìn chằm chằm anh ta..
Nói rõ muốn anh ta đi đằng trước để dẫn đường.
Trương Trạm đợi một lát, thấy bọn họ là thật sự không ý cho mình lên xe cùng đi, lúc này mới nhận mệnh mà tự đi bộ về nhà.
*
Tô Hân Nghiên không yên tâm mà theo sau ra cửa, lại nhíu mày quay lại hỏi chồng: “Chúng mình không cần theo sau sao?”
Nếu là Trương gia bắt cóc hoặc nhốt mấy đứa bé lại thì phải làm sao bây giờ?
“Không cần.” Ninh Viễn Hàng nói.
Bà Ninh nói tiếp: “Người Trương gia tất cả đều rất yếu ớt, cả nhà bọn họ cố lại cũng không đánh thắng nổi Tiểu Hàn, đừng lo lắng.”
Thật sự nếu bị nhốt lại, lại để cho ba ba bọn nhỏ tới đón về cũng kịp.
Tô Hân Nghiên: “……”
Cho nên hiện tại cô hẳn phải ngược lại lo lắng Trương gia sao?