Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 533
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:55
Lượt xem: 36
Sau mấy ngày không nói năng câu nào, câu đầu tiên mà Cố Nguyên nói lại là:
"Đoàn trưởng Tống đâu?"
"Nghe nói là mất tích. Sau đó thì hy sinh rồi..."
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Cố Nguyên là sửng sốt, lòng nghẹn đắng, m.á.u như đông cứng lại. Hốc mắt anh ấy nóng lên, nước mắt trào ra ngoài.
Nghe tin mình phải cắt chân, anh ấy không khóc. Nghe tin bạn chí cốt hy sinh, anh không nhịn được mà trào nước mắt.
"Nén đau buồn nhé cháu."
"Cháu quyết định nhanh lên."
Người Cố Nguyên bị cắm một đống ống dẫn, từ đâu đến chân bị quấn kín mít trông như một cái kén màu trắng, giờ chỉ còn mỗi ca phẫu thuật cắt chân là vẫn chưa biết có thực hiện hay không mà thôi.
Lúc này, tất cả mọi người đều chờ Cố Nguyên đưa ra quyết định cuối cùng.
Khi chú ba Cố tưởng anh ấy định la hét ầm ĩ, nào ngờ sau một hồi ngẩn ngơ, chẳng bao lâu sau, anh ấy đã lấy lại bình tĩnh. Cố Nguyên chợt nhìn ông, nói:
"Chú ba, chú cho cháu gọi một cú điện thoại này đã được không?"
Trong lúc nguy hiểm thế này mà anh ấy lại muốn gọi điện thoại.
"Được không ạ?"
Cố Nguyên có thể rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào. Vào khoảnh khắc đưa ra yêu cầu này, anh ấy không khóc, cũng chẳng làm ầm ĩ một chút nào.
Ba mươi phút sau, chú ba Cố vác điện thoại xin từ chỗ lính thông tin vào cho anh ấy. Giờ này trời còn chưa sáng nữa là, anh ấy muốn gọi cho ai vậy?
Chú ba Cố nhắc nhở anh ấy:
"Cháu không trụ lại được lâu đâu, gọi gì thì gọi nhanh lên."
Cố Nguyên đáp vâng một tiếng, lại hỏi ông ấy áo may-ô của mình đâu.
"Cất đi cho cháu rồi. Nhờ có sáu miếng tiền xu chắn trước ngực, che vị trí của trái tim nên cháu mới được cứu một mạng đấy."
Cố Nguyên chợt trở nên vô cùng kích động:
"Chú ba, chú hãy sai lính đi tìm đoàn trưởng Tống đi. Cả cháu và đoàn trưởng Tống đều có một chiếc may-ô như thế này. Chị dâu chuẩn bị cho cháu với cậu ấy trước khi đi đấy."
Cố Nguyên vừa muốn khóc vừa muốn cười. Chẳng lẽ chị dâu đoán được bọn họ sẽ gặp nguy hiểm từ trước rồi ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-533.html.]
"Không có chuyện cháu còn sống mà đoàn trưởng Tống hay gặp may hơn cháu lại hi sinh được."
Anh ấy không tin.Chú ba Cố cũng vô cùng ngạc nhiên. Thật ra, ông định nói rằng tình hình trên tuyến bất ổn, rất khó để tìm thấy người bị mất tích.
Nhưng Cố Nguyên là người rất ít khi nhờ vả ông. Trong những lúc như thế này, ông cũng chỉ cố thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu cháu này mà thôi.
Cố Nguyên chợt hỏi chuyện nhà họ Tống ở thủ đô: "
Chú ba, có lẽ đoàn trưởng Tống là con nhà họ Tống ở thủ đô đấy. Chú cũng biết người nhà họ Tống hơi khác người mà, chú xem có thể đi tìm ai trong nhà họ Tống không?"
Anh ấy đã nghĩ tất cả các cách mà mình có thể nghĩ đến rồi. Thấy anh ấy bắt đâu bị khó thở, chú ba Cố vội vàng nói:
"Được rồi, được rồi, cháu đừng kích động nữa.Chắc chắn chú ba sẽ coi cậu ấy như người nhà họ Cố, sai người đi hỏi thăm tin tức được chưa? Cháu gọi điện thoại nhanh lên."
Tút tút tút.
Điện thoại trong doanh trại biên giới vang lên.
"Alo."
Trong văn phòng doanh trại biên giới Tây Nam, chính ủy Lý nhanh chóng bắt máy.
Lúc trước, khi tin Tống Văn Cảnh hi sinh được truyền về doanh trại. Chính ủy ngạc nhiên một lúc lâu vẫn chưa khỏi bần thần.
DTV
Lữ đoàn trưởng đến bảo anh ấy đi báo tin cho Diệp Mạn Tinh. Nhưng trên thực tế vào lúc này, trận chiến phản công còn chưa kết thúc, anh ấy không thể nói là chiến sĩ đã hy sinh, chỉ có thể báo tin chiến sĩ mất tích, song vẫn phải đi báo với người nhà.
Sau khi khéo léo báo tin cho Diệp Mạn Tinh, chính ủy vẫn luôn ngồi lì trong phòng làm việc canh điện thoại. Đang trong giai đoạn đặc biệt, chính ủy phải trực chờ điện thoại liên tục, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ tin tức quan trọng nào.
Mặt khác, kể từ sau khi nghe tin Tống Văn Cảnh mất tích, chính ủy vẫn cứ bồn chồn mãi không yên.
Nghe thấy giọng Cổ Nguyên ở đâu bên kia điện thoại, anh ấy vô cùng kích động, chí ít Cố Nguyên vẫn còn sống.
Biết chuyện Cổ Nguyên phải cắt chân, chính ủy lặng thinh không nói gì, tâm trạng nặng nề như bị đè bẹp dưới một tảng đá khổng lồ. Chờ đến khi nghe thấy Cố Nguyên bảo mình gọi chị dâu đến nghe máy, anh ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Nhà Tống Văn Cảnh có lắp điện thoại. Thế mà Cố Nguyên không gọi thẳng về đó mà lại gọi đến đây. Chẳng lẽ là vì anh ấy sợ cô xảy ra chuyện gì ư?
Một người bị thượng nặng đến nỗi phải cắt chân, có thể rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào vậy mà còn rề rà, kéo dài thời gian thế này... Chính ủy cũng không biết nên nói gì nữa.
Anh ấy không hiểu đã đến lúc nguy hiểm thế này rồi, sao Cố Nguyên vẫn khăng khăng gọi cuộc điện thoại này vậy?
Diệp Mạn Tinh đang ngủ thì bị gọi dậy để nghe điện thoại.
Tin nam chính mất tích, hy sinh truyền về, cả doanh trại đều mất ngủ, nhưng Diệp Mạn Tinh lại là người duy nhất ngủ đầy giấc.