Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-10-08 17:55:22
Lượt xem: 17
Phì!
Buổi tối đoàn trưởng Triệu nằm trên giường tâm sự với vợ: "Đừng có nói chuyện không đâu với Tịch Tịch. Một cô bé ngoan mà cứ như phụ nữ trung niên vậy."
Chị Dương giơ chân đá anh ta: "Phụ nữ trung niên cái gì? Phụ nữ trung niên thì sao? Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, lãnh đạo nói đó! Sao, anh coi thường phụ nữ à! Dám không nghe lời của lãnh đạo à!"
Quân Tử và bé Năm đều ngủ cùng giường với họ, hai đứa bé thầm thì nói cười.
Đội trưởng Triệu cau mày: "Ngủ mau! Ai không ngủ chờ bị bố đánh đi."
Hai đứa bé lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Quân Tử còn làm bộ ngáy, diễn như thật.
Chị Dương lại vỗ về hai đứa nhỏ, dỗ chúng ngủ.
Sau khi hai đứa trẻ ngủ say, chị ta mới hỏi chồng: “Em nói gì với Tịch Tịch mà để anh nói em?”
Đội trưởng Triệu nói: “Chuyện nhà Tiểu Nghiêm ấy, đừng nói lung tung.”
Đào Hố Không Lấp team
Anh ta nói chuyện Lâm Tịch Tịch tặng bánh cho Nghiêm Lỗi.
Chị Dương đánh vào tay anh ta: "Cái này trách em được à? Bảo sao sáng nay lại thiếu bánh ăn. Phải rồi, từ đầu Tịch Tịch còn muốn múc thêm một bát bột mì!"
Chị Dương nghĩ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-127.html.]
“Con gái lớn không giữ được, cháu gái anh tương tư người ta là lỗi của em à?”
"Anh nên quản cháu gái anh cho tốt đi, Nghiêm Lỗi có vợ rồi đấy."
Đội trưởng Triệu không dám chắc chắn: “Ban đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ không giống lắm. Anh nói chuyện này với Tịch Tịch, Tịch Tịch không hề ngại ngùng, thực sự không giống. Em nói xem, nếu con bé thích Tiểu Nghiêm thì sao nó lại không xấu hổ? Một cô bé mười bảy, mười tám tuổi không thể giả vờ như vậy được. Vẫn là do chúng ta nghĩ nhiều.”
Người làm cậu đã nói như vậy, người làm mợ cũng không thể cưỡng ép đổ oan cho cháu gái chồng được. Sao một cô gái trẻ có thể chịu được việc bị hắt nước bẩn vào người. Mấy chuyện nhảy sông, nhảy giếng, uống thuốc trừ sâu không phải hiếm.
Chị Dương chỉ có thể nói: "Cũng đúng."
Cả hai đều không nói gì, căn phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở của hai đứa nhỏ.
Nhưng đoàn trưởng Triệu và chị Dương đều mở to mắt.
Miệng nói là một chuyện, còn trong lòng cảm nhận thế nào lại là chuyện khác.
Một lúc sau, chị Dương khẽ nói: “Anh ở trong quân thì xem kỹ vào, mau chọn cho Tịch Tịch một người thích hợp đi.”
"Ừm."
"Tìm người đẹp trai tí. Mấy cô gái trẻ ai cũng thích người đẹp trai."
“Đẹp cũng không ăn được… Ối, đừng véo anh, shhh! Anh biết rồi, biết rồi.”