Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc
- Cập nhật
- 1 tháng trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Tụ Trặc
- Thể loại
- Nữ CườngHEHiện ĐạiHài HướcHoán Đổi Thân XácGia ĐìnhXuyên SáchChữa LànhXuyên KhôngPhương ĐôngĐiền Văn
- Team
- Đào Hố Không Lấp team
- Lượt xem
- 3,404
- Yêu thích
- 9
- Lượt theo dõi
- 23
- Trạng thái
- Đang phát hành
Kiều Vi xuyên thành vợ cũ của nam chính trong một quyển truyện thập niên.
Nam chính đẹp trai ngời ngời, dáng người chuẩn đét, mặc quân phục siêu ngầu, không chỉ là kiểu mà Kiều Vi thích, mà còn có tương lai rạng ngời.
Nguyên chủ Kiều Vi là một nữ phụ bỏ trốn cùng gã đàn ông nghèo khó khác, còn nữ chính trọng sinh cưới nam chính, ôm đùi chồng sống ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng Kiều Vi đã xuyên vào sách, cô không muốn làm nữ phụ!
Từ một người bị bệnh nan y, chết trong cô độc thành người có chồng con đuề huề. Nam chính xịn xò ở nhà mình, sao có thể để người khác cướp được!
Kiều Vi phải giữ chặt không buông.
Nghiêm Lỗi phát hiện sau khi tìm vợ về thì cô như biến thành người khác.
"Người yêu của đoàn trưởng Nghiêm suốt ngày mặc áo gai, chịu thương chịu khó, mộc mạc giản dị."
Kiều Vi: Vải bông thiên nhiên mặc thích ghê, vải sợi tổng hợp không có cửa.
"Nghe gì chưa? Người yêu của đoàn trưởng Nghiêm chủ động bỏ ký túc xá mới, làm gương cho mọi người tiếp tục ở lại thuộc khu quê mình, nhường cơ hội có nhà cao cửa rộng cho người khác. Xem người ta giác ngộ tốt chưa kìa."
Kiều Vi: Ba cái nhà cốt thép sao mà bằng nhà rộng ở quê.
"Trước kia chúng ta hiểu lầm cô ấy rồi. Các cậu xem người nhà đoàn trưởng đến là được xếp ở nhà khách, đón tiếp tiêu chuẩn cao luôn, quá là rộng rãi."
Kiều Vi: Bà cô bà thím gì đó ồn ào quá, đưa luôn tới nhà khách cho nhẹ.
Cuộc sống đang từ cung kính lạnh nhạt thành nhiệt tình như lửa.
Trước kia chia phòng với anh, giờ lại mặc áo sơ mi của anh, lượn qua lượn lại trước mặt anh chứ.
Lúc trước sáng ra là không thấy người đâu, giờ vừa dậy là được thấy khuôn mặt đỏ bừng lúc mới tập thể dục buổi sáng của cô, ánh mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn.
Lúc trước cô ấy chê anh không có học thức, không cho anh đυ.ng vào mấy cuốn sách bảo bối của mình. Giờ đây cô ấy lại chủ động đưa sách cho anh: "Dù thế nào, em cũng mong anh đọc thử xem sao."
"Cô giặt đồ không sạch, để đấy cho tôi." Người đàn ông lạnh lùng nói.
"Chẳng phải cô không muốn rửa chén à? Để tôi." Người đàn ông khinh bỉ nói.
"Này." Người đàn ông đưa đồ cho cô.
"Gì đó?"
"Tiền và phiếu." Anh nói: "Tháng này tôi đổi thêm ít phiếu vải, đủ cho cô mua quần áo mới."
Kiều Vi cười cong tít mắt.
Chỉ cần không phải nữ phụ lót đường thì những năm sáu mươi, bảy mươi này, Kiều Vi sẽ sống rất hạnh phúc.