Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:05:22
Lượt xem: 16
"Kiều Vi vui vẻ cười với Nghiêm Lỗi. "
Nghiêm Lỗi nói: “Cười ngây ngô gì đấy?”
Anh dùng nước lạnh rửa tay rồi mới đổi nước ấm cho Kiều Vi, cẩn thận bê cái chậu ra cho cô rửa tay.
Kiều Vi rửa tay, rửa mặt, đánh răng xong lấy khăn lau mặt, cả người tỉnh táo hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Tối hôm qua hai người họ dằn vặt cả buổi nên ngủ muộn, nửa đêm cô lại phải bò dậy thay giấy nên sáng không dậy nổi.
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Biết là em không dậy được nên anh làm bữa sáng cho em rồi.”
Kiều Vi ngạc nhiên, trí nhớ của nguyên chủ không tốt, không nghĩ ra được nguyên chủ có biết Nghiêm Lỗi biết nấu ăn hay không nên cô cũng không dám có biểu hiện gì. Chỉ hỏi: “Anh làm món gì?”
“Em đợi ăn là được.” Nghiêm Lỗi nói xong lại lao vào bếp.
Kiều Vi khụt khịt mũi, đúng là trong không khí có mùi thơm.
Thoáng chốc Nghiêm Lỗi đã bưng hai bát ra: “Cẩn thận nóng, thổi nguội rồi ăn.”
Vậy mà là hai bát bánh canh.
Kiều Vi: “Ồ!”
Múc một muỗng thổi nguội rồi cho vào miệng. Kiều vi ngạc nhiên: “Mảnh quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-157.html.]
Sợi bánh mảnh mà nhỏ, khi được nấu kỹ không chỉ ngon mà hương vị còn đậm đà.
Nghiêm Lỗi nói: “Lúc đổ nước vào bột thì phải đổ từng chút một, phải vừa đổ vừa khuấy như vậy bánh làm ra mới nhỏ. Kiểu đổ ào ào như em đều làm ra bánh to, ăn không ngon đâu.”
Đào Hố Không Lấp team
Kiều Vi nghĩ thầm, may mà cô không nói lắm lời thừa thãi, không thể bị lộ ở những chi tiết nhỏ như vậy.
Cô tỉ mỉ nếm thử.
Thực ra cô cũng biết làm bánh canh, do mẹ cô dạy làm. Nói chung là xào cà chua cho đến khi có mùi thơm, sau đó thêm nước, muối, xì dầu và trứng gà vào luộc cùng sợi bánh. Điểm đặc sắc ở đây là cô sẽ thêm một ít thịt gà băm nhuyễn để tăng hương vị, có thêm đồ ăn mặn thì bánh canh sẽ càng thơm.
Mà rõ ràng hiện tại không có điều kiện để chuẩn bị thịt gà băm nhuyễn. Ở chợ kiểu gì cũng có gà nhưng toàn là gà sống. Mỗi ngày Kiều Vi đều nhìn thấy nhưng không dám mua.
Không biết giết, cũng không dám giết.
Lần sau hỏi xem ở chợ có cho g.i.ế.c gà không.
Mặc dù không có thịt gà băm nhuyễn nhưng Nghiêm Lỗi làm bánh canh cũng rất ngon.
Miệng Kiều Vi rất tinh, đoán được ngay sau khi nếm thử: “Anh cho mỡ lợn phải không?”
Nghiêm Lỗi thán phục: “Cái miệng này của em thật nhạy.”
Anh nói: “Cái chậu em chiên đó, trời nóng nên mau chóng dùng đi.”
Không có tủ lạnh thật sự không tốt.