Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thét chói tai nữ vương - 12

Cập nhật lúc: 2025-02-04 00:23:12
Lượt xem: 0

Chúc Ương quét mã QR thanh toán ngay, không chút do dự, hờ hững đáp:

"Vì có vài đồng mà thêm một người không đạt tiêu chuẩn vào danh sách liên lạc của tôi à? Cậu nghĩ tôi là người thế nào?"

Mưa Bụi Tháng Ba

Nhân viên: "..."

Đúng lúc đó, Tạ Tiểu Manh cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe và bước vào cửa hàng. Chúc Ương không nói nhiều, quẳng cái túi đồ lên quầy:

"Cầm đi, lên đường!"

Tạ Tiểu Manh nhận lấy túi, suýt chút nữa bị trọng lượng của nó kéo ngã. Cô lảo đảo theo sau Chúc Ương ra khỏi cửa hàng.

Anh nhân viên bán hàng đứng nhìn theo, thở dài cảm thán:

"Thời đại nào rồi mà mỹ nữ còn sai khiến mỹ nữ khác? Mỹ nữ không nên có trợ lý nam à?"

Tới khu chung cư, Chúc Ương không lên thẳng nhà Chu Lệ Na mà đi vào quầy lễ tân.

Cô giả vờ hốt hoảng, giọng lo lắng:

"Chúng tôi là bạn của Chu Lệ Na, căn 1806. Cô ấy mấy ngày nay không đến trường, điện thoại cũng không bắt máy. Chúng tôi lo quá, sợ cô ấy gặp chuyện gì. Bác có thể giúp chúng tôi kiểm tra được không?"

Chung cư này rất cao cấp, an ninh nghiêm ngặt, ra vào đều cần đăng ký. Nhưng vì đây là khu nhà sang trọng, nên mỗi căn hộ đều có một bộ chìa khóa dự phòng tại quầy lễ tân, phòng khi có sự cố.

Người quản lý nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt, dù sao cũng chẳng giống mấy đứa lừa đảo, liền kiểm tra hồ sơ. Sau khi xác nhận thông tin của hai người khớp với danh sách liên hệ của Chu Lệ Na, ông ta liền gọi điện lên căn hộ.

Điện thoại đổ chuông mười mấy lần, nhưng không ai bắt máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thet-choi-tai-nu-vuong/12.html.]

Lúc này, ngay cả quản lý cũng bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Chúc Ương quay sang nhóm mình, bình thản nói:

"Thành, chúng ta lên xem thử."

Tạ Tiểu Manh đi bên cạnh, chờ lúc nhân viên quản lý cúi xuống mở tủ sắt lấy chìa khóa, liền kéo Chúc Ương sang một bên, hạ giọng hỏi:

"Này, sao cậu dám chắc cô ta sẽ không nghe điện thoại? Nếu cô ta bắt máy thì chẳng phải chúng ta bị lộ ngay tại trận, còn không kịp trở tay à?"

Chúc Ương hừ lạnh, khinh bỉ hiện rõ trên mặt:

"Liền nàng? Một bước cũng không dám ra khỏi cửa, lại còn lo ngay ngáy không biết tao đã xem được đĩa chưa, nguyền rủa có bị di dời không, làm gì có gan mà chống lại bọn tao chứ?"

Cô nghiêng đầu, chậm rãi hỏi:

"Để tao hỏi mày, nếu mày nhận được cái cuộc gọi bảy ngày lấy mạng kia, mày còn dám bắt máy không?"

Tạ Tiểu Manh run lên bần bật, sống lưng lạnh toát. Đừng nói là nhận cuộc gọi, chỉ riêng chuyện hôm qua tận mắt thấy Chúc Ương bắt máy thôi đã khiến cô ta hoảng hốt tắt luôn điện thoại từ lúc về nhà đến tận bây giờ.

Cô ta chỉ sợ chuông reo lên, rồi có giọng nói khàn đặc vang lên từ bên kia đầu dây: "Seven days..."

Chúc Ương bật cười lạnh lẽo:

"Đụng chuyện là quýnh quáng lên, sợ đến mất cả lý trí, cả đám lúc nào cũng chỉ biết trốn sau lưng tao. Bởi vậy biết vì sao tao làm lão đại còn tụi mày chỉ có thể làm tùy tùng không?"

Bình thường nghe mấy lời này, Tạ Tiểu Manh chỉ cười hùa theo ngoài mặt, còn trong lòng thì lẩm bẩm chửi thầm. Nhưng lần này nghĩ kỹ lại... đúng là như vậy thật.

Loading...