Thét chói tai nữ vương - 62
Cập nhật lúc: 2025-02-04 01:21:35
Lượt xem: 1
Gã đàn ông vừa đánh vừa chửi, giọng the thé đầy tức tối:
"Hai trăm đồng tiền mạt chược còn không có, lại đi mua thuốc màu với bút vẽ! Ta thấy là trợ cấp cho gã đàn ông nào bên ngoài thì có!"
"Tên nhãi này cho đi học đã là tốt lắm rồi, còn đòi vẽ vời cái quái gì? Ăn của ta, ở nhà ta mà dám mơ tưởng chuyện hão huyền!"
Những lời lẽ khó nghe vang vọng khắp căn nhà. Dưới lầu, chủ nhà có vẻ đã quá quen với cảnh này, hoàn toàn không để tâm.
Mấy người chơi nhìn nhau, đều biết đây là một phần của cốt truyện. Nếu cuối cùng sự việc dẫn đến mạng người, thì chắc chắn mâu thuẫn trong gia đình này đã âm ỉ từ lâu.
Mấy kẻ kia đều có thể trở thành quỷ, thế nên tốt nhất đừng dính dáng gì đến họ.
Lý Lập đang chuẩn bị dẫn nhóm người vào nhà thì bất ngờ thấy Chúc Ương gập mạnh laptop trong tay lại, sau đó cộp cộp bước nhanh ra ngoài.
Cô đi thẳng đến trước mặt gã đàn ông đang đánh chửi kia, không nói một lời, cầm luôn cái laptop trong tay quất thẳng vào đầu hắn, không hề nương tay.
Động tác quá nhanh, quá bất ngờ. Lý Lập và những người khác còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy gã đàn ông kia bị đánh bật ngửa ra sàn, đầu óc ong ong, nửa bên mặt tê rần, miệng vừa hé ra liền nhổ phun hai cái răng.
Cú đánh này làm hắn tỉnh cả rượu, trợn tròn mắt nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt. Cô ta đang đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt còn khinh bỉ hơn cả nhìn một con dòi trong hố phân.
"Hai trăm đồng tiền mạt chược mà cũng keo kiệt, còn dám vỗ n.g.ự.c tự nhận mình nuôi cả nhà? Phì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thet-choi-tai-nu-vuong/62.html.]
Chữ "phì" vừa dứt, Chúc Ương thật sự nhổ một bãi nước bọt thẳng lên người gã.
Tên đàn ông, vốn quen bắt nạt người nhà, lại bị một cô gái đánh cho rụng răng, liền sợ đến rúm người lại, không dám hó hé thêm lời nào.
Mọi người đứng sững sờ nhìn Chúc Ương làm xong chuyện, sau đó cô cứ thế thản nhiên quay bước, phong thái ung dung, dáng đi tiêu sái như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mưa Bụi Tháng Ba
Lục Tân tuy mặt vẫn không chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia ý cười.
Lý Lập phải mất một lúc mới tiêu hóa được sự việc. Hắn lập tức đóng cửa lại, hạ giọng trách mắng:
"Ngươi điên à? Ngươi có biết mấy kẻ đó bảy ngày sau đều sẽ biến thành quỷ không? Ngươi muốn c.h.ế.t thì đừng kéo bọn ta theo chứ!"
Chúc Ương tùy tiện ném cái laptop đã hỏng lên giường, cười nhạt:
"Ngươi nói như thể không động vào chúng thì chúng ta sẽ được tha vậy. Nếu đã c.h.ế.t chắc rồi, còn phải sợ cái gì?"
Lý Lập nghẹn lời. Nghe cũng có lý, nhưng ai mà rảnh đi khiêu khích đám quỷ sắp thành hình chứ?
Hắn nhíu mày nói:
"Ngươi nghĩ làm vậy có thể thay đổi kết cục sao? Đừng có mơ! Ta từng nghe kể có người chơi thử đem nạn nhân đi nước ngoài trốn, nghĩ rằng thoát khỏi đây thì sẽ thoát khỏi số phận. Nhưng cuối cùng đến ngày định mệnh, mọi thứ vẫn trở về y như cũ."