Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 256 : Nổi Đau Của Người Nghèo
Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:55:50
Lượt xem: 33
Giữa quá trình, giáo viên Mục Kiếm Linh chen vào một lần, cô ấy vậy mà nói những câu của cô hỏi đàn anh Lục Trinh là những câu hỏi và câu trả lời giữa các học sinh tiểu học.
Tức c.h.ế.t người a.
Quý Dữu hít sâu mấy hơi, sau đó hỏi Lục Trinh: "Đàn anh Lục Trinh, có phải em xử lý sợi tơ tinh thần đạt tới 40% rồi sau đó học phương pháp che chắn, em cũng có thể làm được phải không?"
Lục Trinh tính tình rất tốt, gật đầu: "Về mặt lý thuyết thì đúng như vậy. Nhưng nó sẽ kiểm tra khả năng kiểm soát tinh thần của em đối với sợi tơ tinh thần."
Quý Dữu vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng ngời, nói: "Em biết! Em nhất định có thể học được."
Cô nàng học sinh lùn này mặc dù bề ngoài không đáng tin cậy, tài năng thấp, nhưng khả năng quan sát và sự nhạy bén của những học sinh khác không có cách nào đối phó với Dương Bân, nhưng cô ấy có thể tìm ra điểm đột phá... Lục Trinh tin tưởng cô gái này nhất định sẽ có những thành tựu to lớn trong tương lai.
Lục Trinh mỉm cười nói: "Cố lên nha."
Quý Dữu vội vàng nói: "Cám ơn đàn anh Lục Trinh, làm chẫm trễ thời gian của anh lâu như vậy, em mời anh một ly!"
Vừa nói, Quý Dữu vừa giơ tay cầm ly bia lên, đang định uống hết, nhìn thấy liền giật mình: "Sao vậy? Bia trong ly của tôi đâu rồi? Tại sao lại không thấy? Làm sao nó lại trở thành nước ép trái cây?
Cô nhìn quanh và phát hiện ly trước mặt người khác đều là ly bia, còn ly của cô lại biến thành nước trái cây không hiểu sao?
Huyền ảo a!
Quý Dữu lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lúc trước có bia trên bàn của cô.
Trong chớp mắt, nó đã biến mất?
Lục Trinh đột nhiên mỉm cười nói: "Đây là nước cam vàng, được đội trồng trọt của Trạm vũ trụ Đào Viên đặc biệt bồi dưỡng, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể phát triển thành công, mặc dù hương vị không bằng trồng trọt tự nhiên nhưng mùi vị không tệ nha."
Quý Dữu nghe vậy, mới yên tâm, vội vàng nói: "Vậy em thay bia bằng nước trái cây, mời đàn anh uống một ly."
Lục Trinh mỉm cười: "Ừ."
Nói xong, uống hết trong một ngụm.
Lúc này, các học sinh vây quanh cựu chiến binh lần lượt có được câu trả lời mình mong muốn, đều rất hài lòng. Lại nghĩ tới dù sao đây cũng là một bữa tiệc chào mừng, còn có rất nhiều đồ ăn và rượu đang chờ đợi mọi người, không chỉ có các học sinh thèm mà cả cựu chiến binh cũng thèm a.
Thế là--
Mọi người giải tán, trở về chỗ ngồi và bắt đầu ăn.
Một cựu chiến binh nói: "Các nhóc con, nhờ phúc của các em. Anh em tôi đã nửa tháng không ăn thịt uống rượu. Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng được vui vẻ rồi".
Có học sinh không khỏi hỏi: "Đàn anh, thật sự chỉ có thể mỗi ngày ăn dinh dưỡng tề sao?"
Các cựu chiến binh trả lời: "Đúng... đây là khu vực phong tỏa quân sự. Hàng phi quân sự không vào được. Chúng tôi không thể đặt mua trực tuyến. Nhân tiện, các em có ai mang đồ ăn đến? Dùng đồ vật đến trao đổi, anh trai miễn phí bồi luyện! Thế nào?"
Vấn đề này vừa đưa ra, lập tức khơi dậy sự hứng thú của tất cả học sinh: "Thật sao? Tính phí như thế nào?"
Các cựu chiến binh vừa nghe có hy vọng liền nói: "Ồ, trước hết các cậu phải cho chúng tôi biết các cậu mang theo đồ ăn gì? Chúng tôi chỉ tính toán sau khi nhìn thấy đồ ăn, nếu là không vừa mắt, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian bồi luyện cùng các cậu."
Rất nhiều học sinh không nhịn được nữa, lần lượt mở ba lô và nút không gian ra, bắt đầu lấy đồ vật ra.
Hạt dưa, đậu phộng, trái cây sấy khô, thịt khô, kẹo bơ cứng...
Mỗi lần lấy ra thứ gì đó, mắt các cựu chiến binh sẽ sáng lên, như thể một con sói đói đã nhìn thấy một con cừu trắng nhỏ.
Đột nhiên, một cựu chiến binh chỉ vào một trong những học sinh có nhiều đồ ăn vặt nhất, lớn tiếng nói: "Không ai có thể cướp của tôi! Tôi muốn người này!"
Lời này vừa nói ra, các cựu chiến binh lập tức chạy tới trước mặt, chỉ vào những học sinh mình quan tâm rồi nói:
"Tôi muốn cô gái này!"
"Tôi muốn cậu bé này!"
"Tôi muốn anh chàng béo nhỏ này!"
"Tôi muốn thằng nhãi này!"
...
Sau khi đi một vòng, gần như toàn bộ học sinh đều được các cựu chiến binh chọn đi trực tiếp hướng dẫn và huấn luyện riêng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-256-noi-dau-cua-nguoi-ngheo.html.]
Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh... những người này không chỉ bị người khác lựa chọn, bọn hắn còn cầm đồ ăn vặt muốn chủ động tuyển chọn những cựu chiến binh. Thực lực kém cỏi, mấy tên tâm cao khí ngạo này đều chướng mắt đấy.
Nhìn hiện trường không khí náo nhiệt , khóe môi Quý Dữu khẽ nhếch lên.
Ngay lúc này--
Dương Bân, người đã từ chối Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh và những người khác, đột nhiên nhảy tới, nhìn Quý Dữu và hỏi: "Người lùn nhỏ, đồ ăn nhẹ của em ở đâu?"
Quý Dữu: "..."
Dương Bân cau mày nói: "Lấy nó ra cho ta xem. Nếu đồ ăn nhẹ của em khiến ta chú ý, ta sẽ bất đắc dĩ cho em một ít hướng dẫn."
Quý Dữu: "..."
Dương Bân thúc giục: "Lấy nó ra."
Bên cạnh, Nhạc Tê Quang sau khi bị từ chối tức giận nói: "Đàn anh Dương Bân, tên quỷ nghèo này không mang theo thứ gì, ngay cả đồ ăn cũng không mang theo."
Dương Bân: "..."
Dương Bân hít sâu một hơi, không thể tin hỏi Quý Dữu: "Thật sao?"
Quý Dữu cảm thấy tim mình rỉ máu, có cảm giác bi thống, dùng sức gật đầu: "Thật sự, em hai tay trống trơn, chẳng có mang theo gì cả. Cho nên, đàn anh, anh có bằng lòng dạy em miễn phí, bất chấp thù lao không?"
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Dương Bân lập tức quay người lại nói: "Tạm biệt!"
Nói xong, Dương Bân túm lấy Nhạc Tê Quang ở một bên hỏi: "Cho ta ba túi thịt bò khô cậu vừa đưa cho ta, ta miễn cưỡng hướng dẫn cậu."
Nhạc Tê Quang hét lên: "Ba túi? Cái này không phải quá đắt sao? Cái này đắt quá!"
Dương Bân nghiêng người nhìn cậu ta một cái, xoay người rời đi.
Nhạc Tê Quang: "2 túi!"
Dương Bân phớt lờ.
Nhạc Tê Quang: "Hai túi rưỡi!"
Dương Bân bất đắc dĩ quay đầu lại nói: "Quên đi, đàn anh ta đây không phải mắt thường nhìn người , hai bao rưỡi thì hai bao rưỡi." Kỳ thực, trong lòng đã vui nở hoa rồi, bên trong đồ ăn vặt của tất cả học sinh, thịt bò khô là món ngon nhất, cái khác anh đều không có hứng thú a, cho anh một túi, anh đều có thể vì thịt bò khô hiến thân!
Trái tim Quý Dữu rỉ m.á.u khi nhìn cảnh trần trụi giao dịch ngầm trước mặt!
Hóa ra việc mang theo đồ ăn vặt lại có những lợi ích như vậy.
Tại sao không mang theo gì cả?
Lúc này, Dương Bân đột nhiên xoay người, nhìn Quý Dữu, hỏi: "A! Nhân tiện! Người lùn nhỏ, ta đưa cho em ly nước cam vàng đó, uống có ngon không?"
Quý Dữu: "..."
Nó ngon, nhưng - mọi người đều uống bia, tại sao cô ấy chỉ có thể uống với nước trái cây?
Điều quan trọng là, loại nước ép này không thành vấn đề nếu bạn uống no, nó chỉ giới hạn ở một cốc!
Việc này thật là xấu hổ.
Điều này thật khó chịu.
Điều này thật đáng phẫn nộ.
Bia của người khác là không giới hạn! ! !
Thật không công bằng! ! !
Quý Dữu không khỏi nói: "Đàn anh Dương Bân, sao anh lại muốn thay bia của em! Tại sao anh không cho em một cốc bia!" Quý Dữu muốn rót bia nhưng robot rót lại từ chối, nói rằng cô ấy không có thẩm quyền.
Đáng ghét.
Dương Bân nói với giọng điệu hết sức tự nhiên: "Cấm trẻ vị thành niên uống bia! Ồ, không đúng! Là bởi vì em thấp a! Nếu lại uống bia, em sẽ không cao thêm nữa." Nói, anh ấy còn dùng ánh mắt của một người lớn hòa ái nhìn Quý Dữu với bộ dáng đây là ta muốn tốt cho em a.
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn rất nhiều."