Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 257 : Ủy Viên Nông Nghiệp

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:57:09
Lượt xem: 30

Quý Dữu không có đồ ăn vặt, hai tay trống trơn, sau khi bị đàn anh Dương Bân ghét bỏ, cô quay đầu nhìn về phía đàn anh Lục Trinh, đầy mong đợi hỏi: "Đàn anh Lục Trinh, em tin tưởng anh không phải loại người như vậy, đúng không?"

 

Lục Trinh mỉm cười: “Ý em là người như thế nào?”

 

Quý Dữu mím môi ám chỉ: "Anh chắc hẳn là một người có trái tim ấm áp phải không? Anh sẽ không bao giờ từ chối dạy một đàn em nhỏ nhiệt tâm muốn học hỏi chỉ vì một chút đồ ăn phải không?" Còn kém hận không chỉ mặt gọi tên nói đàn em nhỏ nhiệt tâm là mình.

 

Nhưng Lục Trinh vẫn cười nói: “Tôi rất ủng hộ đàn em nhỏ ham học này.”

 

Quý Dữu nghe vậy vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nói: "Đàn anh Lục Trinh, em biết anh không phải là người như vậy! Cho nên --" Anh sẽ dạy em miễn phí phải không? Quý Dữu đang định nói câu tiếp theo thì đột nhiên——

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Lục Trinh ngắt lời cô, cười nói: "Xin lỗi, tôi cũng là người em đang nhắc tới. Nhưng mà, tôi chỉ có thể ủng hộ em về mặt tinh thần, cự tuyệt cô về mặt hành động."

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu không thể tin được: "Đàn anh Lục Trinh, anh đang đùa em à? Anh.. anh thật hài hước."

 

Lục Trinh lắc đầu, giọng điệu ôn hòa, nụ cười thân thiện, giọng nói trong trẻo nói: "Đàn anh Lục Trinh không nói đùa."

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu cảm thấy mệt mỏi.

 

Cảm giác mệt mỏi khi không được yêu thích.

 

Nhìn thấy Quý Dữu như vậy, Lục Trinh không khỏi nở nụ cười trên mặt tươi đẹp, nghĩ thầm: Chẳng trách Dương Bân thích trêu chọc đàn em nhỏ này, đàn em nhỏ thật sự rất đáng yêu, biểu cảm trên mặt thật quá phong phú, đặc biệt sinh động là bộ dáng tuyệt vọng đến mức muốn tự kỷ...

 

Thế là--

 

100 học sinh tham gia đội huấn luyện đặc biệt, ngoại trừ Quý Dữu, đều coi những cựu chiến binh là sư phụ của mình, chỉ có Quý Dữu bị xa lánh.

 

Thực tế.

 

Cô đã cố gắng hết sức và dùng cái lưỡi sắc bén của mình, ngoài Dương Bân và Lục Trinh, cô còn tìm được một số cựu chiến binh có vẻ dễ nói chuyện nhưng những cựu chiến binh gặp đồ ăn vặt này lại mù quáng, đều là mấy kẻ hợm hĩnh a. Hoàn toàn không có tình cảm, không có nể tình, không nói đạo lý, chỉ có một yêu cầu: đồ ăn vặt.

 

Không đồ ăn vặt, không cần nói chuyện.

 

Quý Dữu không nói nên lời.

 

Nhưng cô có thể làm gì? Cô không thể tạo ra đồ ăn vặt từ không khí a.

 

Các cựu chiến binh đóng quân tại Trạm vũ trụ Đào Viên đã tổ chức tiệc chào mừng các học sinh mới cho nhóm Quý Dữu. Đi được nửa chặng đường, họ bất ngờ nhận được một nhiệm vụ. Một nửa số cựu chiến binh được chuyển đến tiền tuyến, trong đó có đàn anh Dương Bân và Lục Trinh. 

 

Không khí lúc đó rất sôi nổi, tân học sinh và cựu chiến binh không ngừng uống rượu nói chuyện, trao đổi rất vui vẻ. Những điều này có vẻ không quá đứng đắn và có chút cà lơ phất lơ vì những cựu chiến binh không có giới hạn nào về những gì họ có thể làm vì miếng ăn, ngay khi nhận nhiệm vụ, dường như họ đã trải qua cảnh tượng này vô số lần mà không có bất kỳ sự chuyển tiếp hay thừa thãi nào. Họ nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt kiên quyết và dứt khoát. Bọn họ kỷ luật nghiêm cẩn, không đến 2 phút, liền đã chờ xuất phát.

 

Trong số những học sinh chứng kiến ​​​​tất cả những điều này, có người còn đang cầm ly bia trên tay. Họ mở miệng nói nửa câu, nhưng trước khi họ ngậm miệng lại, những cựu chiến binh được đào tạo bài bản này đã bắt đầu xếp hàng và chuẩn bị lên đường để hỗ trợ tiền tuyến.

 

Những cựu chiến binh bị bỏ lại đều không nói gì và im lặng nhìn đồng đội của mình.

 

Bầu không khí có chút nghiêm túc, các học sinh đều im lặng.

 

Khi Dương Bân và Lục Trinh dẫn binh lính lên đường, tất cả các cựu chiến binh đột nhiên đứng dậy chào, các học sinh cũng đứng dậy chào.

 

Khi Dương Bân, Lục Trinh và những người khác đang dẫn đầu đội đến gần Quý Dữu, Dương Bân đột nhiên dừng lại. Một nụ cười đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt ngăm đen nhưng rất đẹp trai của anh ấy. Tại lúc Quý Dữu không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên giơ tay lên, hung hăng vuốt đầu Quý Dữu.  

 

Quý Dữu: "???"

 

Quý Dữu sửng sốt.

 

A?

 

Trong bầu không khí nghiêm túc này, sao dám làm chuyện thô tục như vậy?

 

Quý Dữu tức giận đến muốn nổ tung tại chỗ, lại đột nhiên nghe thấy Dương Bân ở trên đầu cô nói: "Người lùn nhỏ, cố gắng học tập!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-257-uy-vien-nong-nghiep.html.]

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu lớn tiếng nói: "Đừng lo lắng! Em sẽ chăm chỉ học tập! Mỗi ngày đều tiến bộ! Em sẽ đánh anh cho đến khi mẹ anh không nhận ra!"

 

Dương Bân nhếch môi cười: "Được!"

 

Sau khi buông lời này, Dương Bân, Lục Trinh và các cựu chiến binh khác đột nhiên giơ tay vẫy chào mọi người.

 

Sau đó--

 

Những người lính dưới sự theo dõi của mọi người, bước những bước vững chắc và sải bước ra ngoài sau vài phút, họ lên phi thuyền, thoát ra bầu khí quyển nhân tạo, tiến vào bầu trời đầy sao vô tận và biến mất không dấu vết.

 

Bầu không khí sôi động trở nên u ám vì Dương Bân, Lục Trinh và các cựu chiến binh khác đã tạm thời được điều động ra tiền tuyến. Những cựu chiến binh còn lại đều có vẻ mặt nghiêm nghị, họ chỉ gắp miếng thịt bằng đôi đũa trong lòng bàn tay rộng rãi, giơ ly bia lên, tất cả đều nuốt không trôi.

 

Không ai nói một lời.

 

Không ai di chuyển đũa của họ.

 

Không ai ăn thịt.

 

 

Một lúc sau, một cựu chiến binh đột nhiên đứng dậy, nghiêm nghị quét mặt, nhướng mày cười lớn nói: "Nào, nào... Mọi người cùng nhau nâng cốc chúc mừng đội trưởng Dương và phó đội trưởng Lục, chúc họ sẽ trở về trong thắng lợi càng sớm càng tốt!"

 

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên sống động.

 

Mọi người cùng lúc đứng dậy và nâng ly rượu của mình lên. Quý Dữu cũng đứng dậy nâng ly nước trái cây của mình. Ngay cả giáo viên Mục Kiếm Linh đang nhàn nhã xem phim truyền hình cũng đứng dậy vào lúc này và nâng ly của mình lên với mọi người. .

 

Mọi người hét lên:

 

"Chiến thắng trở về!"

 

"Chiến thắng trở về!"

 

"Chiến thắng trở về!"

 

Vào ngày này, tất cả đồ ăn, thức uống, trái cây và rau quả được chuẩn bị trong căn tin của Trạm vũ trụ Đào Viên đều bị các học sinh và cựu chiến binh dọn sạch, sau khi ăn uống xong, ai vào chỗ nấy, các cựu chiến binh đều trở nên nghiêm túc và nghiêm chỉnh, từng chiến binh một quay trở lại vị trí và sẵn sàng đón quân địch.

 

Còn các học sinh thì sao?

 

Rất nhiều học sinh đã nhận được nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ này là do giáo viên Mục Kiến Linh đặt ra cho học sinh dựa theo nhu cầu của trạm vũ trụ.

 

Ví dụ, có người chịu trách nhiệm vận chuyển, có người chịu trách nhiệm canh gác, có người chịu trách nhiệm...

 

Tóm lại, có đủ loại nhiệm vụ, nhưng không có nhiệm vụ nào là để rèn luyện sức mạnh của họ.

 

Nhưng mặc dù các học sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả đều vui vẻ nhận nhiệm vụ của mình.

 

Quý Dữu cũng có một nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của cô hơi khác một chút, hơn nữa không biết liệu cô giáo Mục Kiếm Linh có chăm sóc cô một cách đặc biệt, hay ưu ái cô, cô được sắp xếp để làm việc với người bị gãy tay và một cái chân bị què, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh và những bệnh nhân bị thương khác vẫn đang hồi phục có trách nhiệm chăm sóc trái cây, rau, gà, vịt, ngỗng, lợn nái và thỏ trong cơ sở chăn nuôi...

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tôi nhìn anh còn anh nhìn tôi:

 

Quý Dữu: “Vậy bây giờ tôi chính thức là người chăn nuôi?”

 

Chu Kiều Kiều nói: "Không! Nói chính xác thì chúng tôi hiện tại là ủy viên nông nghiệp!"

 

Nhạc Tê Nguyên nói: “Mô tả rất chính xác.”

 

Thẩm Trường Thanh không nói gì.

 

Nhạc Tê Quang vốn đã bất mãn, lớn tiếng hét lên: "Ai có thời gian làm việc này? Mục tiêu của baba là tinh thần biển lớn, cũng không phải đến đây để nuôi gà, vịt và lợn nái già!"

 

 

Loading...