Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:53:02
Lượt xem: 95
Anh nghiêng người che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu cô.
Cô lại hỏi: "Mì hoành thánh được không?"
Cho đến nay, Hạ Nam Phương tương đối bắt bẻ với đồ ăn, tài nghệ của cô không tồi nên ngẫu nhiên xuống bếp cũng có thể thoả mãn bụng đói của anh.
Hạ Nam Phương gác cằm lên vai cô, như là con lười nước khổng lồ đeo dính lên cái cây là cô.2
Edit đến đây nhớ ngay đến cảnh này! Phim Healer tập 14, ngọt như mía lùi
Edit đến đây nhớ ngay đến cảnh này! Phim Healer tập 14, ngọt như mía lùi
"Không muốn ăn mì." Anh thấp giọng kháng nghị, Lý Nhiễm biết anh không thích ăn mì nhất: "Vậy em làm cái khác."
Hạ Nam Phương như sợ cô mệt: "Thôi ăn mì đi, lâu lâu ăn một lần thay đổi khẩu vị."
Lý Nhiễm không để ý để anh tùy ý dựa vào, động tác trên tay không dừng lại.
Tay nghề của cô được cha Lý truyền lại, khi còn nhỏ cô rất thích ăn món mì hoành thánh ở trước cửa trường học, có một lần trời mưa chủ quán đóng cửa mà Lý Nhiễm khóc lóc ăn vạ một hai phải ăn cho bằng được.
Cha Lý yêu chiều cô, thấy cô khóc nên đau lòng, dứt khoát ở nhà tự nấu thử, dần dà làm nhiều quen tay rồi trở thành món sở trường của cha Lý luôn.
Lý Nhiễm ăn nhiều, thấy nhiều, cuối cùng cũng học luôn công thức và bí quyết nấu.
Ăn tối xong, Lý Nhiễm dọn bát đũa định rửa chén, ai ngờ Hạ Nam Phương đột nhiên vén tay áo, lấy chén bát từ trong tay cô: "Để anh rửa cho."
Lý Nhiễm nhướng mày, trêu chọc: "Anh có biết rửa không đó?"
Hạ Nam Phương hừ một tiếng, không hài lòng giọng điệu của Lý Nhiễm: "Em đừng xem thường anh."
Lý Nhiễm giúp anh thu dọn bát đĩa bỏ vào bồn rửa bát, vốn dĩ định đặt máy rửa bát ở phòng bếp nhưng phòng bếp chật hẹp, kích thước của bồn rửa bát không vừa máy rửa bát.
Lý Nhiễm định tự mình làm cho xong, dù sao cũng chỉ có mấy cái thôi, nhưng Hạ Nam Phương đã tự xắn tay áo chuẩn bị rửa rồi.
Từ nhỏ anh đã sống trong giàu sang, loại chuyện này đương nhiên chưa bao giờ làm, nên khi anh muốn giúp đỡ cô, cô cũng chỉ cảm thấy anh nhất thời cao hứng sẽ không kiên trì được bao lâu.
Không ngờ rằng tuy Hạ Nam Phương vụng về nhưng anh rửa bát xong rồi. Vừa lau tay vừa hỏi một cách đắc ý: "Thế nào?"
Lý Nhiễm cười cười, trong khoảng thời gian gần đây, kí ức về Hạ Nam Phương trước kia trong lòng cô đã phai nhạt dần rồi.
Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại những chuyện trước kia cô cảm thấy mình như được tái sinh làm một con người mới vậy.
Không phải ai cũng có thể may mắn được giống như cô, trải qua quá nhiều cực khổ thăng trầm trong cuộc sống như thế mà cô có được một kết cục viên mãn như hiện tại.
Phần lớn mọi người đều không thể kiêng cường vượt qua đau khổ, sỡ dĩ họ cảm thấy thống khổ đều là do không buông bỏ được thứ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-284.html.]
Lúc trước khi Lý Nhiễm mà không buông bỏ được Hạ Nam Phương, cô cảm thấy cuộc đời cô mình chỉ có thế mà thôi, chỉ có thể cố gắng vượt qua vũng bùn từ ngày này sang ngày khác như thế.
May mắn thay, cô tỉnh ngộ không tính là quá trễ, cũng dần hiểu rõ chỉ yêu thôi là chưa đủ.
"Em đang suy nghĩ gì đó?"
Hạ Nam Phương lau khô nước trên tay đi, ôm cô đi về phòng khách.
"Hôm nay em có lên tầng trên xem thử một tí, công nhân nói anh đang làm phòng tân hôn."
Hạ Nam Phương không phủ nhận, anh không lo lắng cô sẽ biết chuyện này.
Lý Nhiễm trầm mặc một lát: "Dưới lầu có phòng ngủ, có phòng cho khách, có thư phòng, phòng giữ quần áo, phòng họp, phòng tập gym... anh còn sửa tầng trên làm gì?"
Bầu không khí có chút im lặng, Lý Nhiễm nói trực tiếp với anh luôn, cái gì cần có đều đã có, Hạ Nam Phương còn muốn sửa sang nhà mới làm gì.
Hạ Nam Phương ôm cô, Lý Nhiễm không muốn nghi ngờ anh nhưng hành động hiện tại của anh lại không ngừng nói cho cô biết hình như anh đang giấu cô gì đó.
Anh hơi hơi cảm nhận được cô kháng cự mình, cánh tay ôm cô càng thêm chặt: "Không sai, trên lầu là phòng em bé."
Sợi dây đang căng chặt trong lòng cô phựt một cái chặt đứt, nghe thấy chính miệng anh thừa nhận đó là phòng em bé, niềm bi thương trong lòng không tự chủ được mà lan tràn ra ngoài.
Cô ra vẻ như không thèm để ý: "Không ngờ là phòng em bé, em còn tưởng anh dùng làm cái khác."
Hạ Nam Phương có thể cảm nhận được cảm xúc của cô đang suy sút: "Em tin anh sao?"
Lý Nhiễm gật gật đầu: "Dạ."
Hạ Nam Phương cười cười: "Phòng em bé là sự thật, nhưng nó không đại biểu cho cái gì cả, anh không bận tâm sau này chúng ta có con hay không nhưng bây giờ kỹ thuật công nghệ tiên tiến như vậy, tất cả mọi chuyện đều có khả năng, anh vẫn ôm hy vọng vào chuyện này như cũ. Nếu trời cao ưu ái, sẽ ban cho mình một thiên sứ xuống làm bạn với chúng mình, chúng mình nhất định vui vẻ chấp nhận, không phải sao?"
Ánh mắt anh bình tĩnh, chuyên chú nhìn Lý Nhiễm.
"Những lời anh nói với em đều là sự thật, chỉ cần em không muốn thì không có bất cứ ai có thể cưỡng ép được em, cho dù có chuẩn bị phòng em bé đi chăng nữa, em vẫn có thể dùng nó như phòng vẽ tranh là được rồi."
"Anh nghĩ như vậy thật sao?"
Hạ Nam Phương gật gật đầu.
"Em cho rằng anh chuẩn bị phòng em bé là vì anh rất muốn có con. Anh biết không khi anh chọn ở bên cạnh em, yêu em thì giấc mơ làm cha của anh rất xa vời, em không muốn anh hy vọng càng nhiều để rồi thất vọng càng sâu. Cho nên... Nam Phương, nếu có một ngày anh hối hận... hối hận khi đưa ra quyết định này, anh nhất định phải nói cho em biết, em sẽ hiểu cho anh."
Hạ Nam Phương không nhiều lời, anh càng ôm chặt Lý Nhiễm vào trong lòng hơn, nhẹ giọng nói: "Ngày đó sẽ không bao giờ đến. Vĩnh viễn không."
Lý Nhiễm không nói chuyện, cô có chút thất thần.
Buổi tối khi Hạ Nam Phương tắm rửa, Lý Nhiễm mò vào thư phòng của anh muốn mở két sắt của anh ra.