Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 17.1

Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:25:20
Lượt xem: 17

Chương 17.1:

Sau đó cô ta bắt đầu luống cuống, càng luống cuống lại càng quên mất động tác tiếp theo.

 

Cả sân khấu hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

 

Lớp trưởng nhìn thấy Lâm Thời Trà đang giơ điện thoại lên quay về phía sân khấu thì khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, càng thêm không thể nhớ nổi động tác.

 

Cô ta xấu hổ đứng im trên sân khấu.

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

 

Ánh mắt Lâm Thời Trà mang theo ý cười hiền hoà, như đang cổ vũ cô ta: Nhảy đi, mau nhảy đi. Dưới sân khấu vang lên những tiếng cười.

 

“Quên bài rồi à?”

 

“Ôi trời ơi, cái bầu không khí ngượng ngùng này sắp đặc quánh lại đến nơi rồi.”

 

“Cũng không ngại dọa người ta.”

 

“Nhiều người nhìn như vậy kìa, nhìn cô ta đứng im kìa, ha ha ha.”

 

Mọi chuyện kết thúc rất nhanh, bên cạnh Lâm Thời Trà có học sinh vừa đi vệ sinh về, khe khẽ bàn tán: “Này, nghe nói cô gái nhảy hiện đại bị quên động tác, lúc nãy ở trong cánh gà khóc lóc thảm thiết, có người đang dỗ cô ta đấy.” 

 

“Khóc ghê lắm, đóng cửa ở lì trong phòng thay đồ không chịu ra.” 

 

“Sao có thể không dỗ chứ, người ta còn phải dùng phòng thay đồ nữa, cô ta cứ ở lì trong đó thì làm sao được, chiếm dụng tài nguyên công cộng.” 

 

“Mất mặt quá, nghe nói là lớp trưởng lớp 11/3 đấy.” 

 

Lâm Thời Trà ngân nga bài hát, cúi đầu nghịch điện thoại, coi như không nghe thấy gì. Cô đăng một mạch video lúc nãy lên, xong việc.

 

Lớp trưởng đang ở trong phòng thay đồ nhận được thông báo video được đăng tải, lập tức ôm đầu hét lên mắng: “Lâm Thời Trà, đồ không biết xấu hổ!”

 

Hôm nay kết thúc, Lâm Thời Trà không đợi Biên Hành tan học mà tự bắt xe buýt về nhà.

 

Nào ngờ ở bến xe lại gặp được người không nên xuất hiện ở đây.

 

Trì Tỉnh.

 

Cậu ta mặt lạnh tanh, coi như không nhìn thấy Lâm Thời Trà, sau khi xe buýt đến thì lên xe cùng cô. Giờ cao điểm, xe chật cứng không còn chỗ trống, cậu ta cau mày kéo Lâm Thời Trà lại, bảo cô đứng trước mặt mình: “Ôm lấy.” 

 

Lâm Thời Trà bị cậu ta kéo tới kéo lui, cũng rất ngoan ngoãn không phản kháng, có Trì Tỉnh che chắn, xung quanh không ai có thể chạm vào cô. Cô nghe lời ôm lấy eo cậu ta, coi cậu ta như cái cột chống.

 

Cả hai im lặng không nói gì, một lúc sau Lâm Thời Trà ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Trì Tỉnh, cậu có nhớ mình không?”

 

Trì Tỉnh không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cô: “Tôi muốn hôn cậu.” Khuôn mặt cậu ta vẫn lạnh lùng nhưng lời nói ra lại vô cùng táo bạo.

 

Lâm Thời Trà khẽ “Ưm?” một tiếng, rồi đáp: “Không được.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/17-1.html.]

“Cậu nói không là không được à?” Trì Tỉnh bực bội, cúi đầu muốn hôn cô, Lâm Thời Trà né người, nụ hôn của cậu ta rơi xuống má và khóe mắt cô.

 

“Cậu muốn ở bên tôi nhưng không cho tôi hôn, cậu bắt nạt tôi quá đấy.” Trì Tỉnh trừng mắt nhìn cô.

 

“Vậy cậu đừng nhúc nhích.” Lâm Thời Trà suy nghĩ một chút.

 

“Được.” Trì Tỉnh nói không động bèn không động, xem ra Lâm Thời Trà muốn chủ động hôn cậu ta? Cậu ta hơi mong đợi.

 

Lâm Thời Trà nhón chân, một tay vịn vào tay đang nắm thanh vịn của Trì Tỉnh, ngẩng đầu lên, chỉ chạm được vào cằm cậu ta.

 

Hơi thở mềm mại ngọt ngào phả vào mặt, trong phút chốc Trì Tỉnh cảm thấy như mình sắp ngạt thở mà chết, cậu ta muốn nhiều hơn thế, bèn cúi đầu muốn nhân lúc Lâm Thời Trà không chú ý hôn lên môi cô.

 

Ai ngờ cô phản ứng rất nhanh, nhất quyết không cho hôn, cúi đầu rúc vào lòng cậu ta, kết quả Trì Tỉnh chỉ hôn được tóc cô.

 

Trì Tỉnh chửi thề một tiếng nhưng cũng không còn cách nào khác, có thể được Lâm Thời Trà ôm chặt như vậy coi như cũng lời rồi.

 

Xuống xe, Lâm Thời Trà hỏi Trì Tỉnh: “Cậu nghĩ Hoắc Dĩ Nam có chặn số điện thoại của mình không?”

 

Trì Tỉnh: “...” 

 

Không nhịn được, Trì Tỉnh đè giọng xuống quát: “Hỏi tôi làm gì! Không biết tôi sẽ ghen à?!”

 

“Xin lỗi mà.” 

 

“Không có chút thành ý.” Trì Tỉnh càng nghĩ càng giận.

 

“Vậy cậu có muốn ăn cơm tối ở nhà mình không?” Lâm Thời Trà hỏi Trì Tỉnh.

 

Trì Tỉnh ngẩn người: “Cái gì?”

 

Nửa giờ sau.

 

Trì Tỉnh lúng túng ngồi trên ghế sofa, bà cụ Lâm cười tủm tỉm bưng nước trái cây tới: “Là bạn của Trà Trà à, Trà Trà nhà bà từ nhỏ đến lớn chưa từng dẫn bạn bè về nhà, bà cứ thấy con bé cô đơn quá, lần này thì tốt rồi.” 

 

“Hôm nay bà xuống bếp làm đồ ăn ngon.” 

 

Trì Tỉnh là người đầu tiên Lâm Thời Trà đưa về nhà?

 

Trong lòng Trì Tỉnh đang lâng lâng, hấp tấp đi theo bà cụ Lâm vào bếp: “Bà nội, cháu phụ bà nhé.” Tiếng “bà nội” này gọi thật tự nhiên.

 

“Ấy ấy, làm sao để cháu làm được, cháu ra ngoài đi, chờ một lát là được rồi.” 

 

“Đó là bà nội của mình.” Lâm Thời Trà đứng ở cửa bếp nhấn mạnh.

 

Trì Tỉnh mặt dày mày dạn: “Bà nội của chúng ta, bà nội của chúng ta.” 

 

Bà cụ Lâm nhận ra điều gì đó, bà ấy nhìn Trì Tỉnh rồi lại nhìn Lâm Thời Trà, cười vui vẻ, sau đó hỏi han Trì Tỉnh: “Nhà cháu ở đâu? Cha mẹ làm nghề gì?”

Loading...