Trà Xanh Mê Người - 18
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:26:59
Lượt xem: 17
Chương 18:
Trì Tỉnh cũng trả lời rất nhanh: “Bà nội, mẹ cháu là bác sĩ, cha cháu là cảnh sát, cháu học ở trường trung học số 3, nhà cháu cách đây không xa.”
Trường trung học số 3.
Sao có thể nói là không xa?
Trường trung học số 3 ở tận khu thành Tây, còn trường Trung học Thủy Lộ số 1 của Lâm Thời Trà thì ở tận phía đông, phải băng qua nửa thành phố, cậu nhóc này đến tìm Lâm Thời Trà thật nhọc công.
Bà cụ Lâm khôn khéo biết bao, chỉ cười hai tiếng rồi thôi.
Gia đình này quả thật có điều kiện, cha là cảnh sát, mẹ là bác sĩ.
Phụ huynh nào mà chẳng lo nghĩ cho con cái, mặc dù cảm thấy hơi sớm nhưng bà cụ Lâm đã suy tính trong lòng từ lâu rồi.
Dường như Lâm Thời Trà giận dỗi, quay ngoắt về phòng mình.
Trì Tỉnh bỗng chốc không còn tâm trí đâu nữa, thò đầu nhìn theo bóng lưng Lâm Thời Trà, định bụng đi theo.
Bà cụ Lâm lên tiếng: “Cháu đi nghỉ đi, nói chuyện với Trà Trà nhiều một chút, ở đây có bà là được rồi.”
Mắt Trì Tỉnh sáng lên, vội vàng cảm ơn, rửa tay rồi ra khỏi bếp, đi thẳng một mạch đến phòng Lâm Thời Trà, rướn cổ nhìn vào trong.
Phòng Lâm Thời Trà sạch sẽ, gọn gàng, không có màu sắc gì khác, cô đang ngồi trước bàn sắp xếp sách vở.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Trì Tỉnh hắng giọng: “Trà Trà, tôi vào được không?” Cậu ta bắt chước giọng bà cụ Lâm gọi Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà dọn dẹp xong, lấy điện thoại ra.
“Cậu làm gì thế?” Trì Tỉnh hỏi.
“Gửi tin nhắn cho Hoắc Dĩ Nam.” Lâm Thời Trà đáp.
Trì Tỉnh chậm rãi đi vào, di chuyển ra sau lưng Lâm Thời Trà, lén nhìn nội dung tin nhắn cô đang gửi, kết quả là nhìn thấy một đống ký hiệu toán học to bằng cái đầu.
Trì Tỉnh: “Cái quái gì thế này???” Câu hỏi đến từ một học sinh dốt.
“Bài tập toán, cậu ấy chắc chắn làm được, cậu ấy học giỏi lắm.” Lâm Thời Trà dịu dàng khen Hoắc Dĩ Nam.
Trì Tỉnh như bị ai đ.â.m một nhát vào tim, nửa ngày không tìm được chủ đề để nói.
“Nhưng mà cậu ta ngốc lắm, chẳng có chút tình thú nào, lúc nào cũng nghiêm cái mặt, đúng là đồ ngốc, cậu đừng thích cậu ta nữa.” Trì Tỉnh cố gắng phóng đại khuyết điểm của Hoắc Dĩ Nam.
“Nhưng cậu ấy đẹp trai mà.” Lâm Thời Trà chớp chớp mắt: “Người đẹp trai mà khô khan gọi là lạnh lùng cấm dục, xấu trai mà khô khan mới gọi là đồ ngốc.”
Trì Tỉnh: “Tôi cũng có thể lạnh lùng cấm dục.”
“Vậy thì cậu đừng có lúc nào cũng muốn hôn mình.”
“Không được.” Trì Tỉnh không chút do dự từ chối.
Lâm Thời Trà quay đầu nhìn Trì Tỉnh: “Cậu cũng đẹp trai mà, Trì Tỉnh.”
Trì Tỉnh: “... Đừng tưởng thế là tôi không biết.” Nói xong, cậu ta lại lập tức nói: “Biết ông đây đẹp trai rồi thì mau nghĩ cách bắt tôi đi, suốt ngày đi quyến rũ nam sinh khác là sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/18.html.]
“Mình không có.” Lâm Thời Trà phủ nhận.
“Hứ!” Trì Tỉnh cười khẩy: “Đồ móng heo.”
“Cậu mới là móng héo, hứ!” Lâm Thời Trà mắng lại.
“Phản dame!”
“Vô địch phản dame!”
Hai người đấu khẩu ấu trĩ một hồi.
Bên kia Hoắc Dĩ Nam nhận được tin nhắn từ người lạ, hoàn toàn không biết là của Lâm Thời Trà, sáng sớm nay cậu ấy đã xóa số Lâm Thời Trà rồi nên lúc này số điện thoại của cô hoàn toàn xa lạ với cậu ấy.
Cậu ấy cau mày nhìn nội dung tin nhắn, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
[Chúc mừng bạn, bạn đã nhận được gói quà vượt ải, vượt qua mười ải liên tục sẽ giành chiến thắng, phần thưởng sẽ được gửi sau khi trò chơi kết thúc!]
[Mời xem câu hỏi số 1.]
Bên dưới là một bài toán khó nhằn.
Hoắc Dĩ Nam tắt điện thoại ném lên bàn, cởi áo khoác để lộ nửa người trên rắn chắc, cậu ấy thuộc kiểu người gầy nhưng khỏe, cánh tay và bụng săn chắc, phù hợp với lứa tuổi này.
Vừa mới nằm xuống giường, Hoắc Dĩ Nam lại không nhịn được cầm điện thoại lên, kéo ghế bàn học ra ngồi xuống, những ngón tay thon dài đẹp đẽ xoay xoay cây bút, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng ánh lên vẻ trầm tư.
Đang giải bài tập, Hoắc Dĩ Nam bỗng nhìn xuống cổ tay trái của mình, nơi đó có một hình xăm, hình xăm được xăm vào lúc cậu ấy và Lâm Thời Trà kỷ niệm ba tháng yêu nhau.
Lâm Thời Trà sợ đau nên không xăm, chỉ nũng nịu nói muốn để lại dấu ấn trên người cậu ấy, đôi mắt cô trong veo: “Mình không muốn sau này cậu quên mình.”
Vì vậy ba chữ cái viết tắt tên cô được lưu lại trên cổ tay cậu ấy: LSC (tên của Lâm Thời Trà viết theo phiên âm tiếng Trung là Lín Shí Chá).
Không hiểu sao, Hoắc Dĩ Nam vẫn chưa từng có ý định xóa bỏ hình xăm này.
Cậu ấy đưa ngón tay miết nhẹ lên ba chữ cái ấy, sau đó lạnh lùng dời mắt, tiếp tục giải bài tập.
Quá trình giải bài của Hoắc Dĩ Nam rất chi tiết, Lâm Thời Trà nhận được tin nhắn, lập tức dùng để giải bài tập toán hôm nay. Bài cô gửi cho Hoắc Dĩ Nam chính là bài khó nhất trong đề, cô không làm được.
Trì Tỉnh chậc lưỡi: “Cậu xấu tính thật đấy.” Cậu ấy nhìn Lâm Thời Trà chép nguyên xi bài giải của Hoắc Dĩ Nam vào vở.
Ra vậy, hóa ra Lâm Thời Trà và Hoắc Dĩ Nam cũng chẳng phải là tình yêu gì.
Lâm Thời Trà đối xử với mọi người xung quanh đều dựa trên lợi ích của bản thân, cô thực sự rất ích kỷ nhưng lại không hề tự biết, còn cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Chính sự hiển nhiên ấy khiến Trì Tỉnh vừa yêu vừa hận.
Lâm Thời Trà: “Cậu ấy thông minh như vậy, chắc chắn cũng thích thú với việc giải bài tập khó, mình đưa bài cho cậu ấy, rõ ràng là một món quà mà.”
“Bớt biện minh cho bản thân đi.” Trì Tỉnh xoa đầu Lâm Thời Trà.
Ăn tối xong thì Trì Tỉnh về nhà.
Vài ngày sau, kết quả vòng sơ khảo của trường đã có. Lâm Thời Trà xuất sắc vượt qua, giành được cơ hội tham gia vòng chung kết.
Lớp trưởng đã nghỉ học hai ngày liên tiếp.