Trà Xanh Mê Người - 6.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:19:42
Lượt xem: 17
Đến ngày thứ ba, tài khoản @Trà đã được khôi phục lại bình thường, những bình luận liên quan đến việc thế thân đều đã bị xóa sạch, không ai có thể bình luận về sự kiện này nữa, thậm chí gõ chữ cái cũng không được.
[Cái này là công nghệ đen gì đây!]
[Trời ạ, phục sát đất đấy, đây chính là sức mạnh của kẻ có tiền sao?]
[Thôi thôi, chắc chắn Lục phu nhân không tin vào mấy tin đó, nếu không thì đã ly hôn lâu rồi.]
[Không hẳn đâu, biết đâu cô ta vì tiền mà chịu đựng? Nếu là tôi dù có là thật thì cũng chẳng ly hôn, đóng vai vị hôn thê cũ mà sống cả đời trong giàu sang, ai mà không làm chứ?]
Ánh tà dương buổi chiều thật đẹp, những tia sáng vàng cam phủ lên mặt đất, cả những chiếc lá xanh mướt cũng bị nhuốm màu buồn bã của hoàng hôn.
Cửa xe mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông bước vào, anh ta khẽ chỉnh lại cổ áo, đôi mắt ánh lên sự tinh quái, khuôn mặt đẹp trai bức người, anh ta chủ động hài hước mở miệng: “Lâu rồi không gặp.”
Lâm Bạch Tô hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Đình, bất giác buột miệng: “Mẹ…”
Lâm Thời Trà mỉm cười: “Ồ, anh Cố vẫn quyến rũ như mọi khi.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại: “Tô Tô, con xuống xe trước đi, Tiểu Tư, anh chăm sóc cậu chủ nhỏ nhé.”
Người lái xe là một thanh niên da ngăm đen, hắn đáp lại. Lâm Bạch Tô ngập ngừng, bước đi chậm chạp, cuối cùng nhỏ giọng nói : “Chú Cố, chú đừng bắt nạt mẹ cháu nhé.”
“Chú có giống người như vậy không?” Cố Cảnh Đình mỉm cười, xoa đầu Lâm Bạch Tô. Cậu nhóc không thoải mái, tay nhỏ bám lấy cửa xe, tay kia giấu sau lưng, trông có vẻ không tự nhiên nhưng lại đầy mong đợi, như một đứa trẻ đang chờ mong cha mình.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Thời Trà dần tắt, ánh mắt mang ý ngăn cản, cảnh cáo thầm: “Tô Tô!”
Lâm Bạch Tô bị quát một tiếng thì lập tức rụt tay lại, đóng cửa xe, theo Tiểu Tư rời khỏi xe.
“Sao em lại quát thằng bé vậy?” Cố Cảnh Đình chẳng hề bận tâm, trái lại ánh mắt đầy ý vị thâm trường vẫn dõi theo bóng dáng nho nhỏ của Lâm Bạch Tô.
“Con của em, em muốn quát thì quát thôi.” Sắc mặt Lâm Thời Trà dịu lại, chủ động tiến gần Cố Cảnh Đình: “Anh Cố nhớ em rồi à?” Cô cười nhẹ, giọng điệu quyến rũ.
Cố Cảnh Đình không trả lời, chỉ nhéo cằm của Lâm Thời Trà, khẽ hôn lên gương mặt cô, chóp mũi anh ta lướt nhẹ qua gò má cô: “Mùi hoa trà.” Anh ta thì thầm.
Lâm Thời Trà cười khẽ, bàn tay Cố Cảnh Đình bắt đầu không đứng đắn, Lâm Thời Trà để mặc anh ta làm gì thì làm. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt cô đã ngấn lệ: “Anh thích hoa trà không?”
“Tất nhiên... rất thích.” Cố Cảnh Đình cắn nhẹ vào dái tai cô.
“Tôi muốn biết, Lục Trì lấy lý do gì mà khiến em không muốn rời đi.” Giọng Cố Cảnh Đình trầm khàn và u ám.
Lâm Thời Trà cười khẽ, khuôn mặt cô đỏ lên một cách không tự nhiên, cô chậm rãi ngồi lên người anh ta, không gian trong xe bỗng trở nên chật chội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/6-1.html.]
“Em không muốn đi nên anh ấy nói gì em cũng tin thôi…” Giọng cô kéo dài, âm cuối mang theo vẻ nũng nịu, cô l.i.ế.m nhẹ đầu ngón tay của mình.
“Vậy... Đồ Duyệt Nhiên có lẽ sẽ thảm lắm, tôi nhớ Lục Trì rất thích trò từ từ rồi tính sổ.” Cố Cảnh Đình nhướng mày, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thời Trà, không hề cử động, chỉ ngồi tận hưởng.
Đồ Duyệt Nhiên à, đương nhiên Lâm Thời Trà sẽ không để Lục Trì động vào cô ta. Cô ta là quân cờ quan trọng, nhiệm vụ chưa hoàn thành thì làm sao có thể để sập sớm được.
Nhưng Lâm Thời Trà không nói điều này ra, chỉ cười mỉa hỏi: “Thế... sáu năm trước, sao anh Cố lại không bị anh ấy tính sổ nhỉ?”
“Ồ?” Cố Cảnh Đình vén tóc Lâm Thời Trà: “Hóa ra em này chờ để hỏi tôi cái này.”
“Lần sau tôi sẽ nói cho em biết.” Cố Cảnh Đình đáp.
Trong công viên nhỏ cách đó không xa, Lâm Bạch Tô đang cầm cây kem, ánh mắt cậu bé hướng về phía chiếc xe đang rung lên nhè nhẹ sau những tán cây. Cậu bé không quay đầu lại, khuôn mặt vẫn nở nụ cười ngây thơ và đáng yêu, nhưng giọng nói lại đầy u ám: “Nếu chú dám nói ra, tôi sẽ g.i.ế.c chú.”
Mặt Tiểu Tư cứng đơ, không dám nhúc nhích: “Vâng, cậu chủ.”
“Mạng sống của gia đình chú đang nằm trong tay tôi đấy, hãy biết điều đi.” Lâm Bạch Tô cảnh cáo rồi ăn nốt cây kem.
Chân Tiểu Tư hơi run lên: “Vâng, cậu chủ.” Vẫn là câu nói ấy.
Một lúc sau, Tiểu Tư mới nhận ra Lâm Bạch Tô không còn chú ý đến hắn nữa. Giọng nhóc nhẹ nhàng nhưng như từ địa ngục truyền lên: “...Đã bảo đừng bắt nạt mẹ tôi rồi, ông ta không hiểu tiếng người sao?”
Sau khi kết thúc, Lâm Thời Trà thỏa mãn dựa vào ghế, Cố Cảnh Đình ân cần giúp cô mặc lại quần áo, không quên lợi dụng cơ hội sờ nắn thêm mấy lần.
Nhìn thấy Lâm Thời Trà đang gõ tin nhắn trên điện thoại, Cố Cảnh Đình hỏi: “Sao vậy, em còn tốt bụng thế à?”
Lâm Thời Trà không thay đổi sắc mặt, gửi tin nhắn cho Đồ Duyệt Nhiên, nhắc cô ta nên cẩn thận vì Lục Trì có thể sẽ nhắm vào cô ta. Làm xong, cô liếc nhìn Cố Cảnh Đình: “Tất nhiên rồi, em vẫn luôn rất tốt bụng.” Nói xong, cô nở một nụ cười xán lạn, “chụt” một cái lên má Cố Cảnh Đình.
“Đừng rửa, đẹp lắm.” Lâm Thời Trà vỗ nhẹ lên mặt anh ta, nơi vẫn còn in dấu son môi của cô.
Cố Cảnh Đình không nói gì, ra lệnh cho người đến dọn sạch xe của Lâm Thời Trà, không để lại dấu vết gì mới rời đi.
Lâm Bạch Tô trở lại xe, sắc mặt không tốt: “Mẹ, sao mẹ vẫn làm chuyện đó với ông ta?” Cậu bé không vui lắm.
Lâm Thời Trà soi gương trang điểm lại: “Con còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Thực sắc, tính dã.” Cố Cảnh Đình là người đàn ông cực phẩm, không tận hưởng rồi bỏ đi thì quá lãng phí. Lâm Thời Trà là người biết tận dụng mọi giá trị còn lại của kẻ thù.
“Con không hiểu.” Lâm Bạch Tô “hừ” một tiếng, quay đầu giận dỗi.
Thực ra vẫn còn một lý do khác, ngoại tình vĩnh viễn là thứ kích thích nhất. Giống như những gã đàn ông bẩn thỉu kia, bọn họ nghĩ rằng hoa dại luôn thú vị hơn hoa nhà nên mới thường xuyên ngoại tình.
Những gì Lục Trì làm khiến Lâm Thời Trà không thể chấp nhận được nên cô không thể tiếp tục với anh. Dù Cố Cảnh Đình cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng giữa hai người họ chẳng có gì đáng để phân biệt tốt xấu cả.
Tại sao cô vẫn qua lại với Cố Cảnh Đình? Lý do rất đơn giản, cô chỉ muốn cắm cho Lục Trì cái sừng thật to! Mà lại là một cái nón xanh từ kẻ thù một mất một còn của anh, có tức không cơ chứ!