Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 103. Nàng nhìn lầm người rồi sao?
Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:46:43
Lượt xem: 3
Tần Thanh Nguyện cất giọng khàn khàn trầm thấp:
- Nàng hiểu bỏ trốn là có ý gì không?
Hoàng Như Ý nhìn đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn, cảm giác như lúc này nếu mình giả ngu si nói không biết, nhất định là sói xám sẽ cắn nàng không chút lưu tình. Vì thế, đôi tay Hoàng Như Ý vòng lên cổ hắn, một đôi mắt trong veo ẩn tình chớp tới chớp lui với hắn. Nàng lém lỉnh cười, giọng đầy nghịch ngợm:
- Đại khái là ta có… biết chút chút.
Tần Thanh Nguyện ôm siết lấy Hoàng Như Ý như muốn khảm nàng vào lòng. Hoàng Như Ý dâng đôi môi mọng lên, muốn cùng hắn triền miên. Nhưng Tần Thanh Nguyện chỉ nhẹ mút lấy hai cánh hoa đào một cái rồi buông ra. Giọng của hắn khàn đặc:
- Chờ ta. Ta sẽ thu xếp thật ổn thỏa cho nàng.
Tần Thanh Nguyện chỉ để lại một câu như thế rồi nhún chân rời đi. Kể từ giây phút đó, Hoàng Như Ý không nhìn thấy hắn một lần nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, hôn lễ cử hành náo nhiệt, Hoàng Như Ý vẫn không nhìn thấy Tần Thanh Nguyện.
Khi Đào Trọng Nghĩa và Hoàng Như Ý bái thiên địa, bái phụ mẫu, nàng vẫn không thấy Tần Thanh Nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/103-nang-nhin-lam-nguoi-roi-sao.html.]
Lúc chuẩn bị hành lễ phu thê giao bái, Hoàng Như Ý vẫn không nhìn thấy Tần Thanh Nguyện. Nàng ngã xuống, ngất xỉu, vẫn không thấy hắn xuất hiện.
Đến khi Hoàng Như Ý tỉnh lại, nàng thấy bản thân đang nằm trong một cỗ xe ngựa. Rèm vải theo gió phất lên, lúc này Hoàng Như Ý mới nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Nàng nghẹn ngào kêu lên:
- Đại Kiêu!
Xe ngựa dừng lại. Tần Thanh Nguyện xốc rèm chui vào. Hắn đỡ lấy nàng tựa vào n.g.ự.c mình. Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Rồi bốn khoen sắt móc vào bốn bên thành xe, giật mạnh. Thùng xe bằng gỗ dày đã bị bật tung ra tứ phía, để lộ đôi nam nữ đang ôm nhau trên sàn xe trơ trụi. Hoàng Như Ý cảm thấy có điều bất thường, cơ thể của nàng bải hoải vô lực, không thể cử động nổi. Nàng nhắm mắt lại, muốn gọi hệ thống. Nhưng liền đó, một tràng cười vang lên khiến Hoàng Như Ý không thể tập trung được. Và một giọng nói thánh thót vang lên:
- Hoàng Như Ý, ngươi cũng có ngày này! Hoàng tiểu thư ngay trong hôn lễ lại dám bỏ trốn cùng hạ nhân, để ta xem, Hoàng thừa tướng sẽ phải giải thích như thế nào?
Hoàng Như Ý nhìn lên. Trước mặt nàng là một cô gái xinh đẹp đang cười rực rỡ đầy đắc thắng. Sau lưng cô ta, là vợ chồng Hoàng thừa tướng mặt đang tràn đầy tức giận. Cạnh bên cô ta là Đào Trọng Nghĩa và Hoàng tể tướng đang cười khinh bỉ. Chuyện gì đã xảy ra vậy. Hoàng Như Ý muốn hỏi Tần Thanh Nguyện, nhưng nàng không thể cất nổi lời.
Mà dù cho nàng có thể lên tiếng, thì cũng không thể hỏi được Tần Thanh Nguyện, có hỏi, cũng không thể nhận được câu trả lời của hắn. Bởi vì, ngay sau khi cô gái kia nói xong, Tần Thanh Nguyện đã buông Hoàng Như Ý ra, tung người bỏ chạy.
Trong lòng Hoàng Như Ý hụt hẫng. Nàng chới với ngã xuống, mắt vẫn còn đăm đắm trông theo bóng lưng của Tần Thanh Nguyện chạy mỗi lúc một xa. Hoàng Như Ý nhếch môi cười thảm. Nàng nhìn lầm người rồi sao? Tần Thanh Nguyện cũng chỉ bị si mê trước sắc đẹp của nàng, đắm chìm trong sắc d.ục với nàng, rồi tới khi hoạn nạn, hắn cũng rời bỏ nàng. Đàn ông, đúng là không thể tin, không thể yêu, không thể mềm lòng. Nhưng tại sau, trái tim của nàng lại đau đến như vậy? Hoàng Như Ý lịm đi trong cơn đau đến thắt nghẹn.
Lúc Hoàng Như Ý tỉnh lại một lần nữa thì đã thấy bản thân nằm trong khuê phòng ở Hoàng phủ. Trước mắt của nàng là gương mặt ràn rụa nước mắt của Hoàng phu nhân và nét mặt giận dữ của Hoàng thừa tướng. Hoàng Như Ý thở dài. Nàng đúng là đã làm khó và làm khổ cho hai người họ rồi. Gượng chỏi tay ngồi dậy, Hoàng Như Ý vô cùng áy này. Giọng nàng run rẩy:
- Cha, mẹ, Miu Miu xin lỗi...