Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 115. Ngươi gánh chịu bằng cách nào?

Cập nhật lúc: 2025-02-04 15:39:55
Lượt xem: 3

Cố gắng nở nụ cười, Hoàng Như Ý cao giọng:

 

- Dĩ nhiên là Miu Miu không ngốc. Hắn là kẻ phản bội, hắn không chỉ lừa gạt muội, còn làm nhục muội, cưỡng bức muội. Sao muội có thể muốn cứu hắn cơ chứ? Muội hận hắn còn không kịp nữa là! Kiêu ca ca! Muội muốn tự tay đánh hắn để rửa hận, có được không?

 

- Dĩ nhiên là được. Số hai mươi mốt, đưa roi cho Miu Miu của ta.

 

Đào Trọng Nghĩa trịch thượng cất tiếng, nêu ra thân phận của gã áo đỏ. Trước ánh mắt long lanh của Hoàng Như Ý, gã ám vệ phản bội cúi mặt, nâng roi bằng hai tay dâng lên cho nàng.

 

Run run cầm lấy cán roi, Hoàng Như Ý bước đến trước mặt Tần Thanh Nguyện. Đối diện với ánh nhìn đăm đăm của sói xám, dũng khí của mèo nhỏ suýt nữa thì tan biến. Tần Thanh Nguyện thấy được nét khó xử của nàng, liền cụp mi xuống, cúi đầu. Lúc hắn đang chuẩn bị đón nhận những nhát roi đau thấu tâm can thì lại nghe tiếng Hoàng Như Ý vang lên. Giọng của nàng run run như đầy kiên định:

 

- Mau thả hắn ra. Nếu không, ta c.h.ế.t cho các ngươi xem!

 

Tần Thanh Nguyện giật mình ngước lên nhìn. Chỉ thấy Hoàng Như Ý đã dùng chính mũi nhọn của cán roi kia kề vào cần cổ thon nhỏ của chính mình, uy hiếp. Tần Thanh Nguyện điếng hồn, vùng vẫy. Ngược lại, Đào Trọng Nghĩa bật cười chế giễu:

 

- Miu Miu của ta, nàng đúng là ngu ngốc. Muốn tự sát, muội dám sao? Hơn nữa, muội cho rằng ta sẽ giống bọn họ, đều sợ muội c.h.ế.t sao?

 

Hoàng Như Ý cũng cười:

 

- Ngươi không sợ. Nhưng Đào phủ không sợ sao? Chỉ cần ta c.h.ế.t ở chỗ này, cha và đại ca của ta sẽ san bằng Đào phủ của các ngươi. Trên đường đến đây ta đã rắc rất nhiều phấn hương làm dấu rồi. Còn có... ám vệ của Hoàng phủ cũng không phải loại vô dụng đâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/115-nguoi-ganh-chiu-bang-cach-nao.html.]

 

Hoàng Như Ý liếc nhìn số hai mươi mốt đầy khiêu khích. Đào Trọng Nghĩa vung tay, tát một cái khiến gã ám vệ phản bội ngã lăn ra đất. Tức giận chửi một tiếng, Đào Trọng Nghĩa lại cười đầy phấn khích:

 

- Vậy muội cứ c.h.ế.t đi. Muội c.h.ế.t rồi, ta sẽ cho bọn chúng hưởng thụ t.h.i t.h.ể của muội, sau đó, ta sẽ lăng trì tùng xẻo tên ám vệ mà muội dùng mạng để đổi kia. Sau đó nữa, ta sẽ mang cả hai đi rêu rao trên phố, rằng tên ám vệ kia lại bắt cóc muội, mang đến vườn hoa nhà ta mà cưỡng bức đến chết. Còn ta vì báo thù cho muội mà g.i.ế.c hắn. Để xem, thế nhân và hoàng thượng sẽ tin lời ta hai tin lời hai kẻ đã chết? À, kẻ đã c.h.ế.t thì không nói được.

 

Hoàng Như Ý tức giận, nhưng tay đã thoáng chùng. Vốn là nàng rất tự tin vì hàng loạt vũ khí và thuốc cùng độc đã đầy ắp trong các tab phòng vệ. Nhưng bây giờ hệ thống lại bị treo khiến nàng lâm vào thế bị động. Nàng không còn cách nào khác là phải liều.

 

Tần Thanh Nguyện cũng vô cùng tức giận. Tiểu thư mèo nhỏ của hắn sao lại ngốc nghếch như thế, liều lĩnh như thế? Chân yếu tay mềm như nàng, sức yếu thế cô như nàng, sao có thể là đối thủ của bọn hùm beo này được chứ? Hắn không thể chần chừ được nữa, hắn phải nhanh chóng đưa nàng rời khỏi nơi này.

 

Nghĩ là làm, Tần Thanh Nguyện gồng người, giật đứt dây trói. Nhưng sợi dây đã đứt lìa, Tần Thanh Nguyện lại không dám rời đi. Bởi vì, Đào Trọng Nghĩa cầm túi hạt giống vẫn còn lưng lửng, tung hứng bên cạnh chậu lửa. Hạt giống này kỵ lửa. Tần Thanh Nguyện giật thót người, đứng sững lại. Đào Trọng Nghĩa nhếch môi cười, khinh bỉ:

 

- Sao thế? Không đi nữa à? Ngươi cứ đi đi, ta không cản. Đi đi?

 

Siết chặt nắm tay đến phát đau, Tần Thanh Nguyện cúi người, thấp giọng:

 

- Xin công tử tha cho nàng ấy, mọi trừng phạt tiện nô xin gánh chịu.

 

- Gánh chịu? Ngươi gánh chịu bằng cách nào? Trói ngươi như vậy, ngươi cũng dễ dàng giật đứt được. Ta thật sợ hãi, ngộ nhỡ một lúc nào đó ngươi lại đổi ý, muốn tấn công ta thì phải làm sao?

 

- Công tử muốn như thế nào mới đồng ý thả nàng đi, và giao hạt giống kia...

Loading...