Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 123. Hắn muốn khuất phục
Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:03:57
Lượt xem: 3
Đào Trọng Nghĩa nhếch môi, hất mặt ra lệnh:
- Đứng dậy. Đến trước mặt ta, chìa cái thứ vũ khí của bọn chúng ra cho hắn hưởng dụng.
Câu mệnh lệnh đó khiến số hai mươi mốt giật mình. Còn Tần Thanh Nguyện và Hoàng Như Ý vẫn chưa hiểu. Cái thứ vũ khí mà Đào Trọng Nghĩa muốn số hai mươi mốt mang ra cho Tần Thanh Nguyện hưởng dụng là cái gì? Gươm hay giáo? Dao hay kiếm? Roi hay gậy?
Số hai mươi mốt tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tần Thanh Nguyện, rồi ngước nhìn Đào Trọng Nghĩa, nũng nịu:
- Một gã cứng nhắc như hắn, sao lại có thể được hưởng dụng vũ khí của ngài? Chủ nhân, hắn không xứng!
Đào Trọng Nghĩa sa sầm mặt, gằn giọng:
- Đừng lằng nhằng nữa. Ta đang muốn hắn phải hưởng dụng vũ khí của các ngươi trước mặt ta. Bằng miệng!
Số hai mươi mốt liếc nhanh về phía Tần Thanh Nguyện một cái rồi vươn tay, tháo thắt lưng của một gã thị vệ cao to đang đứng cạnh đó. Hành động đó đã giúp Hoàng Như Ý đoán được thứ vũ khí kia là thứ gì. Nàng tái mặt. Tần Thanh Nguyện cũng tái mặt. Hắn quắc mắt trừng thẳng vào mặt Đào Trọng Nghĩa đầy căm hận.
Đào Trọng Nghĩa vẫn điềm nhiên cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/123-han-muon-khuat-phuc.html.]
- Sao lại tức giận rồi? Ta đang giúp ngươi đấy. Không phải ngươi đang muốn nôn sao? Lần trước, khi ta bị các ngươi ném vào thanh lâu, ta cũng đã nôn suốt mấy canh giờ khi phải hưởng dụng vũ khí của bọn chúng đấy. Trọng bụng của ngươi có bốn mươi chín quả trứng, vừa hay đội cận vệ của ta cũng có bốn mươi chín gã vạm vỡ nhất. Ta sẽ để cho ngươi hưởng dụng chúng, và sau đó, chúng sẽ hưởng dụng ngươi. Làm đi!
Gã thị vệ cao to kia, như đã được huấn luyện, nghe lệnh liền lừng lững bước đến trước mặt Tần Thanh Nguyện. Tần Thanh Nguyện cố gắng trấn tĩnh, nhưng cơ thể đã co rúm lại, vô thức lùi về phía sau.
Hoàng Như Ý cảm nhận được đốm sáng trong đầu lập lòe liên tục, nhưng nguồn sáng vô cùng yếu ớt. Nàng biết, Tần Thanh Nguyện đang sợ hãi. Đào Trọng Nghĩa cũng nhận ra được sự căng thẳng của Tần Thanh Nguyện. Một ý niệm tà ác chợt lóe lên trong suy nghĩ của hắn. Đào Trọng Nghĩa cười khoái trá:
- Ha ha ha... Sợ rồi sao? Yên tâm, ta sẽ không c.ưỡng bức ngươi. Ta muốn ngươi, dù có sợ, cũng phải chủ động mà chịu nhục, như vậy mới kích thích. Thế nào, ám vệ trung thành của Nhà họ Hoàng? Ngươi sẽ hưởng dụng vũ khí đặc biệt của đội cận vệ Hoàng phủ, hay là, để tiểu thư của ngươi thay thế? Có vẻ như, cận vệ của ta thích tiểu thư của ngươi hơn đấy.
Tần Thanh Nguyện đờ ra, không dám lùi lại nữa. Hắn thử đứng dậy, nhưng bàn chân đã không còn khả năng chống đỡ. Hắn giơ tay lên, thì đôi bàn tay đã thõng xuống, vô lực. Tần Thanh Nguyện thở dồn dập, bi ai và khổ sở chấp nhận, hắn đã không còn khả năng để bảo vệ tiểu thư. Hắn không thể cứu nàng ra khỏi chốn này. Thậm chí, ngay cả tư cách dùng cái c.h.ế.t để thể hiện lòng trung thành, hắn cũng không có. Lúc này, Tần Thanh Nguyện chỉ có một cách, dùng sự khuất nhục của bản thân để giữ cho tiểu thư nằm ngoài vòng công kích.
Đốm sáng trong đầu của Hoàng Như Ý rực lên một lóa rồi lụi tàn, chỉ còn là một điểm mờ. Tần Thanh Nguyện nhích đầu gối, tiến về phía trước, về phía mà thứ vũ khí đáng kinh tởm kia đang đón chờ hắn.
Một cái nhích chân của Tần Thanh Nguyện, cùng với trạng thái ảm đạm của đốm sáng kia giúp Hoàng Như Ý đoán được Tần Thanh Nguyện đang muốn làm gì. Hắn muốn khuất phục, hắn muốn chịu nhục, hắn muốn chủ động đem thân ra cho bọn kia dày vò, chỉ vì không muốn để tiểu thư của hắn phải thay thế vào. Hoàng Như Ý có cảm giác n.g.ự.c nàng đau thắt lại. Đồng thời, nàng hạ quyết tâm, dù có tàn nhẫn hơn nữa cũng phải kích phát cho cảm xúc của Tần Thanh Nguyện bùng lên. Nàng không thể để hắn cam chịu như vậy, nhục nhã như vậy. Nàng nghẹn ngào gào lên:
- Thanh Nguyện! Ta không cho phép ngươi làm vậy! Nếu ngươi dám làm chuyện kinh tởm đó, ta sẽ hận ngươi suốt đời!
Quả nhiên, câu nói của nàng đã làm cho đốm đỏ lại lóe sáng. Nhưng Tần Thanh Nguyện không ngừng lại.