Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 125. Trừng phạt ngay tại thế giới này

Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:08:59
Lượt xem: 2

Ngoại Truyện Thế Giới Đầu Tiên – Tâm sự của ám vệ số hai mươi mốt.

 

Ta là ám vệ của Hoàng phủ, mang số hiệu hai mươi mốt.

 

Thật ra thì, trước khi trở thành ám vệ của Hoàng phủ, ta là người của một Thanh lâu. Nói cho chính xác hơn, ta là do một kỹ nữ sinh ra, ta lớn lên, tồn tại và sinh trưởng như một phần của kỹ viện. Cuộc đời của ta từ khi còn trong bụng mẹ đã được định sẵn là thấp kém, là hèn hạ.

 

Cho tới khi ta gặp được công tử.

 

Năm đó, ta mười tuổi, không hiểu vì nguyên cớ gì, ta lại lọt vào mắt xanh của một lão già là khách chơi quen thuộc của kỹ viện. Lão ấy muốn ta phục vụ. Ban đầu ta cứ tưởng phục vụ này chỉ đơn giản là châm trà, rót rượu, bóp vai, đ.ấ.m chân,... cho lão, như ta vẫn thường phục vụ các vị khách khác. Nhưng không, lão già kia muốn ta phục vụ lão ở trên giường.

 

Dĩ nhiên là ta không đồng ý.

 

Dĩ nhiên là ta bị bắt trói lại, và bị ném trên giường, mặc cho lão già xâu xé.

 

Ta đau. Ta sợ. Ta cầu cứu. Ta la hét.

 

Không có ai bận tâm.

 

Mẹ ta đã bị ép vào phòng cùng một khách làng chơi khác.

 

Ta ngất lịm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/125-trung-phat-ngay-tai-the-gioi-nay.html.]

 

Đến khi ta tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm ngoài bãi tha ma. Có lẽ bọn họ tưởng rằng ta đã c.h.ế.t nên ném ta ra đây, như ném một món đồ vô dụng đã không còn dùng tới, như ném một đống rác.

 

Ta cứ tưởng là mình sẽ chết. Nhưng lúc đó, công tử đi ngang qua. Công tử đã cho Ám thúc cứu ta. Công tử mang ta về, cho ta cơm ăn, cho ta áo mặc, cho ta học chữ. Công tử vốn sắp xếp cho ta làm gã sai vặt trong phủ. Nhưng ta lại xin công tử, cho ta làm ám vệ.

 

Ta không muốn thành kẻ ăn bám, ta không muốn trở thành gánh nặng, thành vật cản của công tử. Ta muốn bảo vệ công tử. Ta muốn học võ, muốn học dùng độc, muốn học mị thuật. Ta học hết tất cả những gì có thể giúp cho việc bảo vệ công tử được tốt nhất.

 

Nhưng một ngày nọ, công tử bị vướng vào rắc rối. Một gã quan lớn nào đó, vì mâu thuẫn với lão gia trên triều đình đã trả thù bằng cách vu cho công tử một trọng tội. Lão gia biết là công tử bị oan, nhưng bằng chứng quá rõ ràng, ông không thể làm gì khác.

 

Ta và Ám thúc đi điều tra. Chúng ta phát hiện ra con trai của tên quan đó vẫn thường lui tới một kỹ viện nam. Thế nên, ta trở thành nam kỹ.

 

Ta tiếp cận gã nọ, dùng thân thể của ta, mị thuật của ta, độc dược của ta, moi được thông tin từ miệng của gã. Nhờ đó, lão gia đã có thể lật ngược được bản án, cứu được công tử ra khỏi ngục tối. Nhưng từ lúc đó, công tử không còn là công tử của ta lúc trước nữa.

 

Công tử không còn hay cười với ta nữa. Công tử không xoa đầu ta nữa. Công tử cũng không dạy ta học chữ nữa.

 

Công tử lúc ấy thường ngồi thẫn thờ nhìn về xa xăm mà thờ dài. Công tử lúc ấy thường lẩm bẩm bằng những từ ngữ lạ lùng. Công tử cũng thay đổi sở thích, thay đổi tính cách, thay đổi cách cư xử.

 

Cho tới khi phu nhân sinh ra tiểu thư.

 

Ngày phu nhân trở dạ, công tử rất lo lắng. Lúc tiểu thư được sinh ra, công tử rất vui mừng. Khi nghe lão gia bảo, đã chọn tên cho tiểu thư là Hoàng Như Ý, công tử đã khóc. Ta có cảm giác, công tử đang mong chờ tiểu thư đến, còn hơn cả lão gia và phu nhân. Công tử yêu tiểu thư vô cùng, nâng niu như ngọc quý. Ngay cả cái tên gọi Miu Miu đáng yêu kia cũng là do công tử đặt cho tiểu thư.

 

Nhưng rồi tiểu thư lớn lên lại vô cùng yếu ớt, hay bệnh. Công tử lại phải bôn ba khắp nơi, nói là tìm bảo vật về dỗ cho tiểu thư vui vẻ. Nhưng ta biết, công tử đi tầm sư học y, để trị bệnh cho tiểu thư.

Loading...