Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 128. Đau đớn và nhục nhã
Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:15:21
Lượt xem: 1
Đào Trọng Nghĩa có vẻ rất hài lòng và càng thêm tin tưởng ta hơn. Nhưng ta biết, tên cáo già ấy vốn chỉ ra vẻ thế thôi. Gã vốn chẳng tin bất cứ một ai, chỉ là, gã chưa có bằng chứng để nghi ngờ ta mà thôi. Thế nên, ta càng phải nhanh chóng và thuận lời bắt cóc cho được tiểu thư.
Trước khi ta rời đi, số hai mươi chín đã trừng mắt với ta một cái đầy căm giận. Tên ngốc này lại tin lời của ta khi ta nói sẽ làm điều xấu. Ta thật chẳng biết là nên vui hay nên buồn cười nữa.
Ta dễ dàng đột nhập vào phòng của tiểu thư, cố ý nấn ná để nàng chuẩn bị xong hết dụng cụ để lại tung tích rồi mới mang nàng rời đi. Đến trước cổng, ta còn cố ý dừng lại một chút, để tiểu thư ném ngọc bội làm dấu. Tiểu thư đúng là không hổ danh con cháu của nhà họ Hoàng, trong lúc nguy cấp vẫn rất tỉnh táo. Ta cũng có chút khâm phục nàng. Ta cho rằng, nàng có bản lĩnh như thế, có lẽ sẽ không để xảy ra chuyện gì trước khi công tử và Ám thúc tìm đến.
Nhưng ta đã lầm. Tiểu thư đã xảy ra chuyện. Số hai mươi chín cũng xảy ra chuyện. Tên ngốc đó, vì tiểu thư mà tự phế võ công, còn bị cắt đứt gân tay gân chân, còn bị ép vào tình thế phải chịu khuất nhục. Tiểu thư vì số hai mươi chín mà tấn công Đào Trọng Nghĩa.
Tiểu thư chết. Nàng bị Đào Trọng Nghĩa đ.â.m một kiếm xuyên tim, c.h.ế.t mà không nhắm mắt. Không chỉ vậy, Đào Trọng Nghĩa còn muốn lũ thị vệ kia làm nhục t.h.i t.h.ể của nàng. Lúc ấy, ta thật sự muốn bất chấp tất cả mà xông tới, cướp t.h.i t.h.ể của tiểu thư mang về Hoàng phủ. Nhưng số hai mươi chín đã nhanh hơn ta một bước. Hắn dùng viên thuốc mà công tử ban cho ám vệ, giúp tiểu thư hủy thi diệt cốt, giữ cho nàng trong sạch đến phút cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/128-dau-don-va-nhuc-nha.html.]
Tuy nhiên, điều đó đã khiến số hai mươi chín mất đi cơ hội tự sát. Gân tay, gân chân của hắn đã bị cắt đứt, võ công tàn phế, răng bị nhổ sạch. Đào Trọng Nghĩa dồn hết đòn thù lên thân thể tơi tả của số hai mươi chín, khiến hắn chịu tột cùng đau đớn và tận cùng nhục nhã.
Bốn mươi bảy tên thị vệ lực lưỡng nhất được tuyển chọn trong số thị vệ của Hoàng phủ có thêm nhiệm vụ mới: tra tấn số hai mươi chín, mỗi ngày.
Ta cũng có nhiệm vụ mới do Đào Trọng Nghĩa giao cho: sưu tầm và hướng dẫn những tư thế dày vò nam kỹ sao cho tăng cường sự đau đớn và nhục nhã đến mức cao nhất, mỗi ngày.
Suốt bốn mươi chín ngày sau khi tiểu thư c.h.ế.t đi, mỗi ngày, số hai mươi chín đều phải chịu đủ mọi vần vò, chà đạp. Kẻ mở đầu luôn là Đào Trọng Nghĩa, dưới sự hướng dẫn của ta, kế đến, là bốn mươi bảy tên thị vệ kia, và cuối cùng, là ta.
Số hai mươi chín như một con rối, như một khúc thịt, mặc cho bọn chúng, mặc cho ta dày xéo. Hắn vẫn run rẩy, vẫn co giật,... cơ thể không khống chế được, nhưng ta cảm nhận rằng, tinh thần của hắn đã c.h.ế.t lặng. Đây là trạng thái của hắn lúc nghĩ rằng tiểu thư đã c.h.ế.t trong lần hắn truyền thuốc cho nàng. Nhưng lần này còn nặng nề hơn. Lần này, hắn tận mắt nhìn thấy tiểu thư trút hơi thở cuối cùng, thậm chí, hắn còn khiến cho tiểu thư bị tan xương rã thịt.
Nhưng số hai mươi chín vẫn không chết. Không chỉ vì hắn không còn khả năng tự sát, mà còn bởi vì, ngay trong đêm đầu tiên số hai mươi chín bị Đào Trọng Nghĩa và bốn mươi bảy tên thị vệ chà đạp đến toàn thân dập nát trong nhầy nhụa. Ta là kẻ cuối cùng, ta thì thầm vào tai hắn, hỏi hắn có muốn dùng hủy thi diệt cốt hay không, hắn đã lắc đầu.