Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 129. Trả thù cho tiểu thư
Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:24:55
Lượt xem: 5
Răng của số hai mươi chín đã bị nhổ sạch, hắn phều phào ta nghe không rõ. Phải đến lần thứ ba hắn lên tiếng, ta mới biết hắn muốn ta đến gặp công tử, phương án hai.
Ta tìm công tử thì mới hiểu. Công tử đã dự trù được tình huống Đào Trọng Nghĩa sẽ làm nhục số hai mươi chín. Cho nên, công tử đã dặn hắn phải nuốt chửng số hạt giống hoa tình kia, càng nhiều càng tốt. Bởi vì, độc của hoa tình sẽ truyền qua đường tình d.ục. Ta báo với công tử việc số hai mươi chín bị làm nhục, và cả việc hắn muốn áp dụng phương án số hai. Còn chuyện của tiểu thư, ta không dám bẩm báo.
Và thế là, suốt bốn mươi chín ngày sau khi tiểu thư c.h.ế.t đi, số hai mươi chín chịu đủ mọi tra tấn đau đớn nhất, nhục nhã nhất. Đào Trọng Nghĩa theo lời xúi giục của ta, ép buộc số hai mươi chín phải tự nuốt những hạt giống hoa tình kia, như một hình thức lăng nhục hắn. Hạt giống hoa tình sẽ khiến số hai mươi chín bị tác động xúc cảm và d.ục vọng nhiều hơn, kéo dài hơn. Nhưng hắn vẫn phải tự ép bản thân nuốt hết tất cả bọn chúng xuống.
Những hạt giống to như quả trứng gà, ta chỉ nhìn thôi đã thấy muốn nghẹn, ấy vậy mà, số hai mươi chín vẫn cố nuốt hết tất cả số hạt giống kinh tởm còn lại vào bụng. Ta chứng kiến số hai mươi chín mím cái miệng móm mém, cố gắng giữ những hạt giống hoa tình kia trong bụng, cố gắng không nôn ra, cho đến khi tất cả chúng đều đã được tiêu hóa.
Bốn mươi tám ngày sau đó, chất độc của hạt giống hoa tình luôn khiến số hai mươi chín đau đớn, khổ sở vô cùng. Độc tính càng mạnh, càng ngấm sâu sẽ càng dễ dàng và nhanh chóng truyền sang cho những kẻ đang lăng nhục hắn. Nhưng đồng thời, chất độc cũng tàn phá nội tạng của số hai mươi chín đến thảm thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/129-tra-thu-cho-tieu-thu.html.]
Số hai mươi chín đã bắt đầu nôn ra m.á.u vào ngày thứ bốn mươi. Ta lén dùng dược liệu giấu trong tay áo giúp hắn giảm bớt cơn nhợn nhạo nhưng vẫn không thể khiến hắn thôi buồn nôn. Vậy mà tên ngốc ấy còn nhìn ta cảm kích làm ta muốn khóc.
Ta biết, hắn đang dùng cách của hắn để trả thù cho tiểu thư, và tạ tội với tiểu thư. Hắn cũng đang tự trừng phạt bản thân. Đôi khi, ta lẩn thẩn nghĩ, nếu đổi lại là ta, ta có đủ nghị lực, đủ quyết tuyệt, đủ tàn nhẫn với chính mình như thế để báo thù, để tạ tội hay không. Và ta chua chát nhận ra, ta không dám.
Đến ngày thứ bốn mươi sáu thì ta đã tìm được chứng cứ phạm tội của Đào tể tướng, mà kẻ chủ mưu chính là Đào Trọng Nghĩa. Gã ta muốn mưu đồ soán vị để ngồi lên ngai vàng mà không ngại câu kết với ngoại bang, khiến biên giới lâm cảnh lầm than. Ta tìm được chứng cứ, nhưng thật ra, công lao lớn nhất thuộc về số hai mươi chín. Bởi vì, Đào Trọng Nghĩa bị chất độc của hạt giống hoa tình làm đầu óc mụ mị, tự tay trao bằng chứng cho ta mà không hề nhớ một chút gì. Sau đó, trước mặt hoàng thượng, hắn như bị thôi miên, tự khai ra toàn bộ mưu đồ.
Tuy nhiên, đến phút cuối cùng, Đào Trọng Nghĩa vẫn kịp tỉnh trí, dùng miệng lưỡi ngụy biện để hoàng thượng chấp thuận cho gã ba ngày tìm cách minh oan.
Đào Trọng Nghĩa vốn không có khả năng minh oan, vì bằng chứng đã vững vàng như núi. Gã muốn ba ngày đó, là để trả thù trước khi chết. Đúng vậy, gã đã biết được bản thân trúng độc hoa tình, và không khó để đoán ra được vai trò của số hai mươi chín.
Bị thất bại bởi một phế nhân, một tiện nô, một món đồ chơi, đã khiến Đào Trọng Nghĩa phát điên. Gã triệu tập toàn bộ thị vệ trong phủ, suốt ba ngày ba đêm, dày vò số hai mươi chín. Không còn lần lượt từng tên nữa.