Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 132. Khoảnh khắc gặp lại
Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:32:42
Lượt xem: 1
Trong bụng Tần Thanh Nguyện vốn trống rỗng, những thứ hắn nôn ra cũng chẳng có gì ngoài dịch vị. Tần Thanh Nguyện chống tay xuống bàn, lựng khựng đi đến góc phòng ăn, lấy cây lau nhà cũ kỹ nơi đó rồi quay lại, định phi tang dấu vết dơ bẩn mà hắn vừa thổ ra.
Nhưng Tần Thanh Nguyện vừa mang được cái giẻ lau đến gần bãi nôn kia thì cửa phòng ăn bật mở. Một nhóm nam thanh nữ tú bước vào, nói cười rôm rả. Một người trong số đó đi ngang qua Tần Thanh Nguyện thì va phải hắn một cái.
Chân của Tần Thanh Nguyện còn đang run, bị đụng trúng một cú không nặng không nhẹ như thế mà ngã. Tần Thanh Nguyện vừa ngã xuống bị bụng cồn lên, hắn lại ọe ra mấy tiếng nhưng vẫn cắn răng để không phải nôn ra nữa.
Nhưng mấy tiếng ọe đó cũng đủ để đám người đi ngang qua rú lên rồi dạt ra hết xung quanh. Tần Thanh Nguyện lùng bùng lỗ tai, chỉ nghe loáng thoáng những người đó chế giễu, cười nhạo hắn bẩn thỉu, nhơ nhớp. Không sao cả. Tần Thanh Nguyện khép mắt, vuốt ngực. Hắn còn từng phải trải qua những tình huống thê thảm hơn, từng phải chịu những khinh bỉ nặng nề, nhục nhã hơn thế nhiều. Không sao cả.
Nhưng Tần Thanh Nguyện chỉ tự an ủi bản thân được đến đấy thì gục ngã. Bởi vì, trong đám đông kia vang lên một giọng nói trong trẻo quen thuộc. Giọng nói ấy lọt vào tai Tần Thanh Nguyện như sấm nổ:
- Các cô cậu thật là, đã thấy kinh tởm như thế thì tránh khỏi là được rồi. Còn túm tụm đây làm gì? Đi thôi! Thật kinh tởm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/132-khoanh-khac-gap-lai.html.]
Hai tiếng kinh tởm kia như một cú đ.ấ.m khiến Tần Thanh Nguyện co rúm cả người, lại như một cái tát khiến Tần Thanh Nguyện luống cuống lấy tay che mặt.
Chờ tiếng bước chân nhỏ dần, Tần Thanh Nguyện mới dám buông tay ra. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng xinh đẹp ở trung tâm của đám đông kia, Tần Thanh Nguyện không khó để nhận ra dáng hình mà hắn vẫn hằng nhung nhớ. Tần Thanh Nguyện bật cười thê lương.
Thì ra là như vậy. Thì ra là... như vậy!
Nữ phụ, tiểu thư, ái ân, oán hận, khinh nhục,... tất cả chỉ là giả, chỉ là một lần làm nhiệm vụ. Tiểu thư mèo nhỏ của hắn, thì ra, cũng là đồng nghiệp. Có lẽ cô ấy đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, cũng có thể cô ấy có máy thanh tẩy chất lượng hơn cái máy của Tần Thanh Nguyện, nên tất cả ký ức và cảm xúc của thế giới nhiệm vụ đã không còn tồn tại.
Như vậy cũng tốt. Tần Thanh Nguyện chật vật đứng dậy, chậm rãi lau dọn. Cô ấy vẫn nên quên đi một hồi đau lòng trong thế giới nhiệm vụ kia. Tình cảm đó vốn là giả dối, ái ân kia cũng không hề chân thành, oán hận nọ cũng đành như mây khói,... Tất cả sự việc, tất cả khổ sở, tất cả nhục nhã và bẩn thỉu kia, để một mình hắn nhớ là được rồi. So với việc cô ấy lãng quên, Tần Thanh Nguyện càng sợ việc cô ấy sẽ nhớ lại, bởi vì, nếu hai chữ kinh tởm kia còn được cô ấy thốt lên một lần nữa thì, Tần Thanh Nguyện biết, hắn sẽ không thể nào chịu nổi. Hắn sẽ c.h.ế.t mất!
Cô gái ở giữa đám đông xúm xít kia bỗng khựng lại, ngoảnh nhìn người đàn ông lôi thôi lếch thếch đang cầm cây lau nhà ở phòng ăn đằng kia. Không hiểu sao, trong n.g.ự.c cô bỗng nhói lên một cảm giác đau nghẹn. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng tan đi, cô gái lại quay đi, cùng nhóm đồng nghiệp tiến vào phòng ăn cao cấp dành cho khách VIP.
Tần Thanh Nguyện không biết có khoảnh khắc cô gái đã quay lại. Mà cho dù có biết, hắn cũng không dám làm gì, không thể làm gì.