Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 150. Chua xót và bi ai
Cập nhật lúc: 2025-02-04 21:00:07
Lượt xem: 2
Tần Thanh Nguyện hút mạnh một ngụm nước mía, nuốt miếng bánh mì nghẹn ngang cổ xuống. Hắn tự nhủ với lòng. Hắn không phải đang ghen tị. Hắn chỉ là lo lắng cho kế hoạch kéo nữ phụ cách xa nam chính và nữ chính của cốt truyện này thôi. Mà muốn như thế, thì hắn phải khiến cho Hoàng Như Ý tách rời khỏi tất cả các nhân vật trong cốt truyện.
Bỗng nhiên Tần Thanh Nguyện cảm thấy bản thân đã quá ngu ngốc, khi hắn đưa Đào Trọng Nghĩa đến làm gia sư cho Hoàng Như Ý. Đồng thời, Tần Thanh Nguyện lại càng cảm thấy bản thân đã quá thất bại, khi hắn không còn cách nào khác phải đưa Đào Trọng Nghĩa đến làm gia sư cho Hoàng Như Ý. Bởi vì, Tần Thanh Nguyện nhìn nhận rất rõ sự dốt nát và thô bỉ của hắn không thể giúp gì được cho Hoàng Như Ý, ngoài việc rèn luyện thể lực cho cô.
Nhưng mà, Hoàng Như Ý sẽ cần đến sự giúp đỡ của hắn chứ?
Đột nhiên Tần Thanh Nguyện không còn chút tự tin nào. Hắn ngồi bệt xuống bậc thang, gục đầu nhìn xuống con đường mình mới đi qua, chỉ thấy thăm thẳm màn đêm mờ mịt, dù đèn thắp nơi cầu thang vẫn sáng rõ. Nghĩ đến kế hoạch giúp đỡ nữ phụ, Tần Thanh Nguyện chua chát nhận ra, hắn không phải là lựa chọn duy nhất, càng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Muốn nâng cao học lực và trí lực, chỉ cần tìm gia sư giỏi và có tâm. Muốn nâng cao thể lực, rèn luyện sức khỏe, cũng chỉ cần thuê một huấn luyện viên giỏi và có tâm. Cả hai điều này, tuy không phải là dễ, nhưng cũng không hẳn là khó, nếu có tiền. Mà nữ phụ thì không thiếu tiền. Dù cô chị nuôi kia có xen vào giữa chừng phá rối, thì hiện tại, nữ phụ đã có nhà riêng, lại có tiền tích lũy. Hơn nữa, nếu cô chịu mở lời với bố mẹ ruột, thì họ cũng sẽ vì thể diện mà hỗ trợ cho con gái cải thiện tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/150-chua-xot-va-bi-ai.html.]
Vậy thì, Tần Thanh Nguyện hoang mang ngước nhìn trần nhà, hắn xuất hiện ở đây, để làm gì vậy? Và trong cơn tuột dốc tinh thần, Tần Thanh Nguyện bỗng không hiểu, thật ra thì, hắn tồn tại trên cõi đời này, để làm gì vậy?
Càng nghĩ về giá trị tồn tại của bản thân, Tần Thanh Nguyện càng thêm chua xót và bi ai.
Nếu là vì làm nhân viên cho công ty Mê Hoặc Nhân Tâm, Tần Thanh Nguyện tự biết, hắn chỉ là một cá nhân nhỏ bé trong số hàng trăm, hàng ngàn nhân viên của công ty mà thôi. Hơn nữa, hắn còn là loại nhân viên mà đồng nghiệp không ưa, cấp trên không thích, nhiệm vụ chỉ luôn ở mức tạm hoàn thành tốt. Huống hồ chi, khi chuyển sang Đội Mị Sắc D.ục, hắn lại còn thất bại ngay nhiệm vụ đầu tiên.
Đó là chỉ so trong phạm vi của công ty thôi, nơi mà Tần Thanh Nguyện vẫn có đóng góp được ít nhiều công sức, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn là có cũng chẳng sao mà thiếu cũng không ảnh hưởng. Còn nếu xét trong cuộc đời thì... Tần Thanh Nguyện cười, chua xót. Hắn tồn tại có khi còn là cướp mất một phần không khí, chiếm lấy một phần không gian mà lại còn làm lây lan sự bẩn thỉu, nhơ nhớp cho xung quanh. Bởi vì hắn, dù là trong đời thực, hay là trong nhiệm vụ, đều rất... kinh tởm.
Hai chữ “kinh tởm” kia nhảy vào trong tâm trí của Tần Thanh Nguyện bằng chất giọng thanh thanh của cô gái trong căn – tin ở công ty hôm trước. Bỗng nhiên Tần Thanh Nguyện cảm thấy cuộc đời của hắn thật vô nghĩa. Có lẽ, ngay từ năm năm trước, hắn đã không nên tồn tại nữa rồi. Trong một thoáng, Tần Thanh Nguyện nghĩ đến cách cực đoan nhất. Nếu thế giới trong nhiệm vụ này đã giống với cuộc đời thật của hắn đến như thế, thì lúc này, có lẽ những kẻ đã từng chà đạp hắn năm xưa cũng đang ở đâu đó quanh đây. Những tên đàn ông đáng ghê tởm đó, những người đàn bà đáng kinh sợ kia,… Nếu như hắn có thể tiêu diệt bọn chúng... Nếu như hắn cùng mang theo bọn chúng xuống địa ngục…