Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 149. Liên tục gặp xui xẻo
Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:50:25
Lượt xem: 0
Nét mặt thất vọng và ánh nhìn khinh bỉ của Đào Trọng Nghĩa khi nhìn vào những quyển tập và những bài kiểm tra của cô đã khiến Hoàng Như Ý có cảm giác sống cũng bằng thừa rồi. Tần Thanh Nguyện lại còn không chút nào biết thời thế mà xen vào làm cho Hoàng Như Ý càng thêm ảo não. Cô bèn chìa điện thoại sang một bên, không thèm nhìn Tần Thanh Nguyện một cái. Mắt của cô chỉ chằm chằm nhìn vào những quyển tập, cuốn sách trên bàn.
Thái độ lạnh nhạt và xa cách của Hoàng Như Ý làm Tần Thanh Nguyện cảm thấy như ai đó đ.ấ.m một cái vào ngực, đau nhói. Hắn nhận lấy cái điện thoại, cúi đầu nhập ngay số liên lạc của hắn vào máy rồi hối hả quay đi. Ra đến cửa rồi, Tần Thanh Nguyện mới sực nhớ là hắn còn đang cầm theo chiếc điện thoại của người ta nên vội vã đi ngược trở vào. Đặt cái điện thoại màu hồng phấn lên bàn, cạnh ly nước còn uống dở, Tần Thanh Nguyện nói nhanh:
- Tôi ra ngoài. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện.
Tiếng còn vang, Tần Thanh Nguyện đã sải chân đi như chạy ra cửa. Lơ mơ thế nào mà Tần Thanh Nguyện vấp chân một cái, đầu đập đánh cốp vào cạnh cửa. Hắn choáng váng lủi ra ngoài. Khi Hoàng Như Ý nghe tiếng động quay ra nhìn thì chỉ thấy cánh cửa đóng lại đánh sầm. Bên trong căn phòng, Hoàng Như Ý thở dài, quay lại nhìn số tập vở còn đang ngổn ngang trên bàn. Bên ngoài căn phòng, Tần Thanh Nguyện ôm đầu, lảo đảo ngồi xuống một lúc rồi mới lồm cồm bò dậy, loạng choạng đi đến thang máy.
Từ trước đến nay, Tần Thanh Nguyện vẫn luôn biết là hắn xui xẻo. Từ khi còn bé bị bắt cóc, cho tới khi lớn lên trong cảnh chịu bạo hành mỗi ngày, đến lúc trưởng thành cũng luôn phải gặp những cảnh éo le, làm việc luôn c.h.ế.t thảm ngay khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng liên tục gặp xui xẻo như hôm nay thì đúng là lần đầu tiên hắn phải chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/149-lien-tuc-gap-xui-xeo.html.]
Bởi vì, thang máy bị hỏng rồi.
Tần Thanh Nguyện trừng mắt nhìn chằm chằm cái bảng cảnh báo ghi mấy chữ: “Thang máy hỏng, vui lòng đi thang bộ” mà trong lòng ão não không thôi. Ban nãy, khi hắn đưa Đào Trọng Nghĩa lên đây, thang máy vẫn còn hoạt động bình thường đấy. Thế quái nào bây giờ khi hắn đi một mình thì thang máy lại hỏng thế hử?
Căm tức thì căm tức, nhưng thật ra, Tần Thanh Nguyện cũng đã quen rồi. Hắn bị con người ức h.i.ế.p cũng đã nhiều, bị quái vật không gian kiếm chuyện cũng không ít, đến cả hòn đá bên đường cũng có thể khiến hắn ngã chổng vó, đến cả hạt giống cũng có thể khiến hắn nghẹn suýt chết, cả nước trong ly cũng có thể làm hắn sặc, và chỉ đi ra khỏi cửa cũng có thể làm hắn u đầu đổ máu,... thì cái thang máy kia muốn chống đối hắn cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Tần Thanh Nguyện bước xuống từng bậc cầu thang, trong đầu liệt kê ra cả đống, cả núi, cả tầng tầng lớp lớp những xui xẻo mà hắn đã phải chịu. Để rồi, hắn vẫn có thể cảm thấy may mắn khi xe bánh mì đậu bên đường, đối diện cổng chung cư, vẫn còn đang bán.
Mua một ổ bánh mì thịt, thêm một ly nước mía, Tần Thanh Nguyện vừa gặm bánh mì vừa lội ngược trở lên lầu năm. Hắn không yên tâm khi Hoàng Như Ý ở một mình với người đàn ông khác. Dù người đó có là Đào Trọng Nghĩa đẹp trai, tài hoa, giàu có đi nữa, thì Tần Thanh Nguyện cũng không thể yên tâm, mà thật ra là, chính vì như thế nên hắn lại càng không thể yên tâm. Đào Trọng Nghĩa hoàn mỹ đến như vậy. Ngộ nhỡ Hoàng Như Ý nảy sinh tình cảm với anh ta thì phải làm sao bây giờ?