Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 152. Tâm linh tương thông?
Cập nhật lúc: 2025-02-04 21:04:36
Lượt xem: 1
Trong lúc Tần Thanh Nguyện đang ảo não tự trách thì Hoàng Như Ý lại tiếp tục ngẩn ngơ, bàng hoàng. Thật ra, cô vốn không phải bị sàm sỡ gì cả. Vết xước kia là do trong lúc vội vàng chạy ra ngoài, cô đã không chú ý mà va quẹt phải chỗ nào đó mà thôi. Và nguyên nhân khiến Hoàng Như Ý phải hốt hoảng chạy ra ngoài mới là điều khiến cô khó hiểu và ngượng ngùng.
Bởi vì, nguyên nhân đó, chính là Tần Thanh Nguyện.
Ngay sau khi Tần Thanh Nguyện rời khỏi căn hộ, trong lòng của Hoàng Như Ý vẫn luôn bồn chồn không yên. Ánh mắt sững sờ và hụt hẫng của hắn, cái trán rướm m.á.u của hắn, bóng lưng cô độc và buồn bã của hắn,... cứ như từng nhát cuốc, bổ vào tâm hồn của Hoàng Như Ý, khiến cô cảm thấy như trong lòng bị ai khoét đi từng mảng, vừa đau vừa xót.
Dù vậy, Hoàng Như Ý vẫn cố gắng ngồi nán lại học. Cô định bụng, khi Tần Thanh Nguyện quay lại, cô sẽ xin lỗi hắn sau, và bù đắp cho hắn sau. Nhưng cô chờ một lúc khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy Tần Thanh Nguyện quay trở lại. Sự bất an trong lòng của Hoàng Như Ý mỗi lúc một lớn và rõ nét. Cô không thể tập trung để học nữa nên xin phép được ngừng buổi học. Đào Trọng Nghĩa vốn cũng không mấy hào hứng với việc dạy kèm này, nên nhanh chóng đồng ý.
Và trong lúc Hoàng Như Ý đang thu dọn tập sách thì trong lòng như hẫng đi một cái, đau nhói. Sự bất an lặng lẽ trước kia vụt trở thành cơn hoảng sợ vô cớ. Hoàng Như Ý nghĩ cũng không kịp nghĩ, ném sách tập lên bàn rồi cuống cuồng chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/152-tam-linh-tuong-thong.html.]
Đến góc cầu thang, khi nhìn thấy bóng dáng của Tần Thanh Nguyện ngồi thu lu một chỗ như chó con bị bỏ rơi, Hoàng Như Ý mới tạm vơi bớt cảm xúc bất an. Nhưng bóng lưng của Tần Thanh Nguyện quá cô đơn, từ dáng ngồi của hắn, không hiểu sao Hoàng Như Ý lại cảm nhận được cả sự bi thương và chán nản đến tuyệt vọng. Cảm xúc của cô đột ngột dâng trào. Đến khi Hoàng Như Ý bình tĩnh lại thì cô đã nhào tới ôm chầm lấy Tần Thanh Nguyện mất rồi.
Mặc dù là ngượng ngùng, nhưng khi ôm lấy bờ vai của Tần Thanh Nguyện, bỗng nhiên Hoàng Như Ý cảm thấy trong lòng yên ắng lại. Sự bất an, sợ hãi biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự an tâm và nhẹ nhõm đến lạ lùng. Cảm giác này đã lâu lắm rồi Hoàng Như Ý mới có lại được. Thế nên, cô vẫn không buông tay ra.
Ấy vậy mà, Tần Thanh Nguyện lại vùng ra khỏi vòng ôm của cô. Ngay khi Tần Thanh Nguyện vừa đứng dậy, Hoàng Như Ý đã cảm thấy tủi thân và ấm ức vô cùng. Nhưng rồi Tần Thanh Nguyện tự đ.ấ.m vào đầu một cái, rồi Tần Thanh Nguyện lồng lên như bị thương khi thấy vết xước trên tay cô, và rồi... Tần Thanh Nguyện rũ đôi vai xuống.
Lúc ấy, nỗi bất an trong lòng của Hoàng Như Ý lại cuộn trào như sóng dữ. Lúc ấy, Hoàng Như Ý lờ mờ nhận ra, cảm xúc của cô bị xáo trộn bởi người đàn ông trước mặt này và tâm trạng của anh ta. Khi ở cạnh anh ta, Hoàng Như Ý sẽ cảm thấy yên tâm và nhẹ nhõm, khi cảm nhận được anh ta buồn bã, chán nản hay bi thương, Hoàng Như Ý sẽ bất an và lo lắng. Cứ như là tâm lin của cô và người đàn ông này có sự tươg thông qua lại vậy. Nhưng mà, anh ta lại là thầy giáo của cô. Việc cô bị ảnh hưởng bởi anh ta như thế, hình như quá kỳ lạ, quá đột ngột, quá... nguy hiểm.
Tuy vậy, bộ dáng của Tần Thanh Nguyện lúc này khiến Hoàng Như Ý không còn tâm trạng đâu mà nghĩ ngợi đến điều gì khác. Cô vừa lo lắng, vừa băn khoăn lại vừa hoang mang. Rõ ràng là thầy giáo tự ý rời khỏi căn hộ của cô, mặc dù là cánh cửa của nhà cô đã làm thầy ấy bị thương, nhưng đó cũng đâu phải là do cô muốn. Tại sao bây giờ thầy giáo lại có vẻ chán chường và u uất như thế? Thậm chí Hoàng Như Ý còn có cảm giác rằng, ban nãy, nếu cô chạy ra chậm một chút nữa thôi, thì thầy giáo của cô đã không còn tồn tại nữa rồi.