Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 153. Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Cập nhật lúc: 2025-02-04 21:10:28
Lượt xem: 1
Nỗi lo sợ mơ hồ càng lúc càng rõ nét. Hoàng Như Ý mím môi, nghẹn ngào vươn tay ra, rụt rè chạm vào vai Tần Thanh Nguyện. Cái chạm nhẹ như bông ấy lại khiến Tần Thanh Nguyện càng thêm áy náy. Cô bé ắt hẳn đã rất sợ hãi. Hắn vậy mà lại bỏ mặc cô bé ở lại một mình với một gã đàn ông khác. Bây giờ, nếu Hoàng Như Ý có bị Đào Trọng Nghĩa sàm sỡ, thì Tần Thanh Nguyện hắn cũng có một phần trách nhiệm. Càng nghĩ càng tự trách, Tần Thanh Nguyện cất giọng trầm khàn:
- Xin lỗi em! Việc này... tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Hoàng Như Ý mở to mắt, ngơ ngác hỏi lại:
- Thầy muốn chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì ạ?
Trong thoáng chốc, Tần Thanh Nguyện có cảm giác hắn nhìn thấy lại nàng tiểu thư mèo nhỏ ngây thơ của hắn ở thế giới nhiệm vụ trước kia. Tần Thanh Nguyện khẽ lắc đầu. Chuyện đã qua rồi, hắn không nên, cũng không được vương vấn nữa. Huống chi, nàng tiểu thư ấy đã c.h.ế.t rồi, và cô đồng nghiệp từng nhập vai vào nàng ấy, thì đã không còn nhớ chút gì về hắn nữa.
Như vậy cũng tốt. Tần Thanh Nguyện nhếch môi cười. Như vậy, nếu hắn có rời khỏi thế giới này, rời khỏi cả cuộc đời thực kia, thì cô ấy cũng sẽ không đau lòng. Ý định muốn tìm kẻ thù cũ trong lòng của Tần Thanh Nguyện lại bùng lên. Nhưng bây giờ, mục tiêu của hắn đã tăng lên thêm một người, vì cộng thêm vào một Đào Trọng Nghĩa.
Nụ cười của Tần Thanh Nguyện làm cho Hoàng Như Ý cảnh giác cao độ. Bởi vì, nhìn nụ cười ấy, trong lòng cô lại bất an, và có cả sự nhoi nhói xót xa trong tim nữa. Không ổn rồi, thật sự không ổn. Trong lòng của Hoàng Như Ý như có hồi chuông cảnh báo réo lên ầm ĩ, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/153-toi-se-chiu-trach-nhiem.html.]
Tuy nhiên, sự bình tĩnh giả tạo đó của Hoàng Như Ý nhanh chóng vỡ nát, khi Tần Thanh Nguyện cất tiếng, nói về cách hắn sẽ chịu trách nhiệm:
- Tôi sẽ giúp em trút giận. Bất cứ ai làm em bị tổn thương, tôi sẽ khiến bọn họ phải chịu trừng phạt.
Hoàng Như Ý giật thót người một cái. Sao cô lại cứ có cảm giác rằng, người mà Tần Thanh Nguyện muốn trừng phạt nặng nề nhất lại chính là bản thân của hắn vậy?
Tần Thanh Nguyện nói xong thì quay lưng đi đến trước cửa căn hộ của Hoàng Như Ý. Trong đầu hắn xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ. Hắn phải làm thế nào để trừng trị Đào Trọng Nghĩa và đám người kia mà không liên lụy đến Hoàng Như Ý, không vi phạm pháp luật đây?
Dù trong đời thực, Tần Thanh Nguyện chỉ là một gã du côn du đãng, sống bẩn thỉu nhơ nhớp, nhưng trong những nhiệm vụ mà hắn từng trải qua, Tần Thanh Nguyện làm công an, cảnh sát, làm bộ đội, chiến sĩ cũng không ít. Cho nên, tinh thần tôn trọng pháp luật vẫn tồn tại trong hắn khá vững chắc. Vì vậy, Tân Thanh Nguyện không muốn làm việc gì vi phạm pháp luật. Huống hồ chi, lúc này hắn không chỉ có một mình. Tân Thanh Nguyện biết, nếu hắn làm không khéo, sẽ còn khiến Hoàng Như Ý bị kéo vào vũng bùn. Điều này là điều Tần Thanh Nguyện sợ nhất.
Chính vì thế, mà trước khi trừng trị Đào Trọng Nghĩa và đám người làm Hoàng Như Ý bị tổn thương, Tần Thanh Nguyện không thể không suy tính cho kỹ. Và cũng nhờ thế, mà Hoàng Như Ý đã kịp đuổi theo Tần Thanh Nguyện và một lần nữa, ôm chầm lấy hắn.
Sau lưng đột ngột ập tới cảm giác mềm mại ấm áp, Tần Thanh Nguyện ngẩn ra. Hoàng Như Ý ôm hắn, lần này đã là lần thứ hai rồi, lại còn cách nhau không lâu. Xem ra, cô bé đã bị dọa sợ đến c.h.ế.t khiếp rồi. Tần Thanh Nguyện nhè nhẹ thở ra. Có lẽ, trước khi trừng trị hung thủ, hắn phải ổn định tâm lý của nạn nhân cho xong đã.