Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 167. Em có sợ không?

Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:52:24
Lượt xem: 1

Vội túm lấy vạt áo của Hoàng Như Ý giữ lại, Tần Thanh Nguyện nói bằng giọng run run:

 

- Đừng khóc! Tôi...

 

Hoàng Như Ý nói trong nức nở:

 

- Thầy với em... vốn chẳng có quan hệ gì cả. Thầy với em chỉ là người dưng nước lã. Thầy lại còn là đàn ông, còn em là nữ sinh. Bảo thầy ở cùng với em chính là xem thường thầy. Em vẫn còn nhớ mà. Em sẽ không làm thầy khó xử đâu. Em đi là được.

 

- Nhưng em có thể đi đâu?

 

- Em đi đâu... không liên quan tới thầy! Không liên quan tới ai hết! Dù sao thì cũng không có ai quan tâm tới em…

 

Hoàng Như Ý nghẹn ngào hét lên rồi vùng bỏ chạy. Tần Thanh Nguyện sải dài bước chân, kịp túm lấy eo của Hoàng Như Ý khi cô vừa đến cầu thang. Ôm cô bé vào lòng, giữ chặt, Tần Thanh Nguyện thở dài, nhẹ giọng nài nỉ:

 

- Được rồi, là lỗi của tôi. Tôi nói bậy. Em đừng khóc nữa... Ở cùng thì ở cùng. Được ở cùng với em là vinh hạnh của tôi. Em đừng tức giận, cho phép tôi ở cùng với em nhé, được không?

 

Hoàng Như Ý bị đôi tay rắn chắc của Tần Thanh Nguyện ôm lấy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cô đứng yên, để mặc cho Tần Thanh Nguyện kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại. Cánh cửa vừa sập lại, Hoàng Như Ý liền khóc nấc lên trong tủi thân, xúc động và đắc ý.

 

Đúng vậy, Hoàng Như Ý đắc ý, bởi vì cô đã thành công khiến Tần Thanh Nguyện thay đổi quyết định. Nhưng bên cạnh đó, cô tiếp tục ngạc nhiên khi trong cảm xúc của bản thân lại có kèm sự tủi thân và xúc động. Tuy vậy, ngoài mặt Hoàng Như Ý vẫn lắc đầu thút thít nói:

 

- Nhưng mà... thầy sẽ không nghĩ rằng là em xem thường thầy chứ?

 

- Không. Mấy lời đó là tôi nói bậy. Em đừng để ý làm gì.

 

- Nhưng mà... thầy sẽ không khinh thường em, xem em là đứa con gái hư hỏng, dễ dãi chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/167-em-co-so-khong.html.]

 

- Không. Tôi không bao giờ nghĩ như vậy.

 

- Nhưng mà... thầy không sợ người ta sẽ nói ra nói vào sao?

 

- Vậy còn em? Em có sợ không?

 

Hoàng Như Ý ngẩn ra. Cô không ngờ Tần Thanh Nguyện sẽ hỏi lại như thế. Yên lặng ngẫm nghĩ một lúc, Hoàng Như Ý lắc đầu, quả quyết lên tiếng:

 

- Em không sợ!

 

- Em là con gái mà em không sợ, tôi là đàn ông, tôi sợ gì chứ?

 

Tần Thanh Nguyện cười cười, thả lỏng vòng tay. Hắn xoa xoa đầu của Hoàng Như Ý rồi mở cửa, nhìn đám người đen vẫn còn đang đứng ngoài hành lang, nghiêm giọng:

 

- Về nói với cậu chủ của các anh, món nợ này, tôi đã nhận. Bắt đầu từ bây giờ, căn hộ này là chỗ ở của tôi. Không có sự cho phép của tôi, các anh, và cả anh ta cũng đừng xuất hiện ở đây nữa. Nếu không, tôi sẽ không nể mặt ai đâu.

 

Người áo đen đại diện cho cả nhóm gật đầu thay lời đồng ý rồi phất tay ra hiệu. Cả nhóm người nhanh như chớp rời khỏi hiện trường. Tần Thanh Nguyện đứng nơi cửa nhìn theo cho tới khi tất cả những bóng áo đen khuất hẳn trong tầm mắt. Và liền đó, trong tầm mắt của Tần Thanh Nguyện, lại xuất hiện bóng dáng của những bà nội trợ.

 

Trước sự tò mò, lo lắng và nghi ngại của hàng xóm xung quanh, Tần Thanh Nguyện cười hề hề,  dùng một lý do ngớ ngẩn đến mức chính hắn cũng không thể tin nổi để giải thích:

 

- Nhóm người kia là đang đóng phim.

 

Ấy thế mà các bà nội trợ lại tin ngay, có lẽ vì nụ cười của Tần Thanh Nguyện quá ngốc, khiến họ không nghĩ là hắn lại lừa họ. Hơn nữa, thời điểm này vẫn thường có những tiết mục máy quay giấu kín của nhiều người đăng trên mạng xã hội, nên lý do đoàn làm phim mà Tần Thanh Nguyện đưa ra lại trở nên có tính thuyết phục khá cao.

 

Thế là các bà nội trợ xúm lại, hỏi han Tần Thanh Nguyện về diễn biến của buổi quay phim. Lời nói dối mở đầu đã kéo theo hàng loạt lời nói dối khác. Tần Thanh Nguyện vận dụng hết toàn bộ trí não để ứng phó với những sự quan tâm kia đến chóng hết cả mặt. Cuối cùng, hắn phải lấy lý do trong nhà có người đang bệnh để rút lui vào trong.

Loading...