Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 178. Món quà sinh nhật mười tám tuổi

Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:20:17
Lượt xem: 2

Trước ánh mắt và nét mặt nửa là bất lực nửa lại cưng chiều của Tần Thanh Nguyện, cơn tự ái của Hoàng Như Ý dâng cao. Hoàng Như Ý đặt cái chai trống rỗng xuống đất, nhừa nhựa hét lên:

 

- Em không có say đâu!

 

- Rồi, rồi, em không có say! Bây giờ em về phòng nghỉ ngơi nhé. Tôi đỡ em đi.

 

Tần Thanh Nguyện gật đầu, nhẹ giọng nương theo, vừa dụ dỗ vừa đưa tay nâng Hoàng Như Ý lên. Nhưng Hoàng Như Ý đã vùng ra. Cô túm lấy vai của Tần Thanh Nguyện, mượn đà, loạng choạng đứng dậy. Rồi, bằng giọng nghẹn ngào, cô nũng nịu oán trách:

 

- Thầy muốn đuổi em? Thầy lại muốn đuổi em!

 

- Không có, tôi không có đuổi em. Tôi chỉ đưa em về phòng nghỉ ngơi thôi.

 

Tần Thanh Nguyện kiên nhẫn giải thích. Nhưng Hoàng Như Ý không thèm nghe, cũng không thèm tin. Cô lắc đầu nguầy nguậy. Giọng của Hoàng Như Ý đã bắt đầu trở nên thút thít xen lẫn tiếng khóc:

 

- Không đâu. Thầy muốn đuổi em! Thầy không muốn nhìn thấy em! Thầy không có thương em!

 

- Sao em lại nói như vậy? Không có đâu. Em về phòng đi nhé, ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi chúng ta nói chuyện sau.

 

Nhưng mặc cho Tần Thanh Nguyện thuyết phục thế nào, Hoàng Như Ý cũng không chịu về phòng. Tần Thanh Nguyện hết cách, đành bước tới, bế Hoàng Như Ý lên, đưa cô về lại giang sơn màu hồng phấn của cô. Hoàng Như Ý bá lấy cổ của Tần Thanh Nguyện, lảm nhảm trách móc. Hơi thở của cô ấm nóng, phả vào hõm cổ của Tần Thanh Nguyện khiến hắn nóng ran cả mặt. Dù vậy, Tần Thanh Nguyện vẫn giữ vững bước chân, đưa Hoàng Như Ý về phòng, đặt cô lên nệm...

 

Sau khi đã đặt Hoàng Như Ý lên chiếc nệm êm, Tần Thanh Nguyện vốn muốn rời đi ngay. Nhưng cánh tay của Hoàng Như Ý vẫn ôm chặt lấy cổ của hắn. Cô lại còn dùng cả đôi chân thon dài quắp lấy hai bên hông của Tần Thanh Nguyện, khiến hắn phải khom sát người xuống giường.

 

Hoàng Như Ý kề miệng vào bên tai của Tần Thanh Nguyện thủ thỉ:

 

- Thầy Nguyện! Hôm nay em đã tròn mười tám tuổi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/178-mon-qua-sinh-nhat-muoi-tam-tuoi.html.]

 

- Ừ.

 

- Sao thầy chưa tặng quà cho em? Mà... em cũng chưa tặng quà cho thầy nữa...

 

- Sinh nhật của em, em tặng quà cho tôi làm gì? Còn quà của em, tôi để bên ngoài phòng khách... em buông tôi ra, để tôi đi lấy cho em…

 

Tần Thanh Nguyện nặng nhọc nói hai câu là thở dốc. Bởi vì, bé mèo con say rượu đã bắt đầu vung móng vuốt, sờ soạng khắp nơi trên cơ thể của hắn. Cún to phải dùng hết nghị lực của nửa đời mới có thể kìm nén bản thân, không làm ra chuyện mà hắn vừa khinh vừa ghét. Nghị lực và khả năng chịu đựng của Tần Thanh Nguyện khiến Hoàng Như Ý vừa nể phục lại vừa bực tức.

 

Hoàng Như Ý bĩu môi, nũng nịu cất tiếng:

 

- Không cần! Em không cần món quà thầy mua bằng tiền! Em muốn món quà khác cơ. Em cũng muốn tặng quà cho thầy...

 

- Được rồi, em buông tôi ra đã, rồi em muốn quà gì, tôi cũng sẽ tặng cho em.

 

Hoàng Như Ý thỏ thẻ hỏi lại:

 

- Thật không?

 

- Thật. Tôi đã khi nào lừa gạt em chưa? Giờ em cứ buông tôi ra đã, rồi tôi sẽ tặng cho em món quà mà em muốn.

 

Tần Thanh Nguyện vội vàng hứa hẹn, thỏa hiệp. Việc quan trọng trước mắt bây giờ là hắn phải nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Hoàng Như Ý, trước khi chuyện tệ hại xảy ra. Hơn nữa, Tần Thanh Nguyện cũng không nói láo. Hắn thật sự có thể dốc hết tiền bạc và công sức, thậm chí đổi cả tính mạng vì Hoàng Như Ý.

 

Thế nhưng, món quà mà Hoàng Như Ý muốn lại có chút ngoài sức tưởng tượng của Tần Thanh Nguyện. Hoàng Như Ý ôm siết lấy Tần Thanh Nguyện, đưa lưỡi chạm nhẹ vào vành tai của hắn. Giọng của cô ngọt ngào đầy quyến rũ:

 

- Em muốn thầy... tặng chính bản thân thầy cho em. Cũng như em muốn... tặng chính bản thân của em cho thầy. Em không còn là học trò của thầy nữa. Em không muốn gọi thầy là thầy Nguyện nữa. Em muốn gọi tên của anh. Tần Thanh Nguyện! Em muốn chúng ta thuộc về nhau...

Loading...