Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 237. Đừng khóc, Đại Kiêu, đừng khóc...
Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:34:03
Lượt xem: 1
Tần Thanh Nguyện quả thật là đang khóc. Hắn không kìm nén nổi nữa, cũng không muốn kìm nén nữa. Tâm hồn của hắn đã c.h.ế.t lặng, nhưng trong lòng, và nơi n.g.ự.c trái vẫn nghẹn buốt những cơn đau đến nghẹt thở. Bởi vì, hắn nhìn thấy bộ dáng già nua của Hoàng Như Ý. Nỗi áy náy và tự trách dâng cao, nghẽn ngang trong lồng ngực, Tần Thanh Nguyện uất nghẹn khi nghĩ rằng, chính hắn đã làm hại Hoàng Như Ý, hắn khiến cô bị chệch khỏi cốt truyện, khiến cô sắp bị tiêu biến khỏi thế giới này. Mà hắn thì lại vô dụng như thế, không giúp được gì, thậm chí, còn cảm thấy sung sướng khi hoan ái cùng cô. Nhưng sự sung sướng kia là đánh đổi bằng sinh mệnh của cô.
Tần Thanh Nguyện như ngừng thở. Hắn không muốn sống nữa. Nếu cần phải có một trong hai tan biến đi để cốt truyện không bị chệch, Tần Thanh Nguyện nghĩ cũng không thèm nghĩ, tự quyết luôn án tử cho bản thân.
Thần thú không dễ chết, chứ không phải là không thể chết. Tần Thanh Nguyện dùng toàn bộ thần lực, chẹn ngang cổ họng, không cho bản thân hô hấp nữa. Cơ thể của hắn lạnh dần. Hoàng Như Ý hoảng hốt đến luống cuống. Cô ôm chầm lấy thần thú, lay mạnh vai hắn. Nước mắt của cô cũng chảy tràn ra theo.
Hoàng Như Ý nức nở gọi, thảm thiết gọi:
- Mau tỉnh lại! Mau thở đi! Hít thở đi! Ta xin chàng! Làm ơn... thở đi! Tần Thanh Nguyện! Sói ngốc! Mau thở đi! Em xin anh! Đại Kiêu...
Hai tiếng Đại Kiêu dường như có tác động được đôi chút đến thần trí của Tần Thanh Nguyện. Ánh nhìn của hắn chuyển động khẽ khàng một cái và chạm phải đôi mắt đẫm lệ cùng gương mặt tái nhợt của Hoàng Như Ý. Hơi thở của Tần Thanh Nguyện hộc ra một tràng thành cơn ho. Sặc sụa một lúc, Tần Thanh Nguyện đã có thể hít thở bình thường trở lại. Hắn thất vọng lẫn tuyệt vọng nhắm mắt. Quả nhiên là kiếp này của hắn không dễ c.h.ế.t như vậy. Theo cái khép mi của hắn, những giọt nước mắt lại tràn ra, lăn dài xuống.
Hoàng Như Ý cuống quít dùng tay lau lấy lau để những giọt ấm nóng trên khóe mắt của Tần Thanh Nguyện. Miệng của cô không ngừng rối rít:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/237-dung-khoc-dai-kieu-dung-khoc.html.]
- Đừng khóc! Ta xin lỗi! Ta sai rồi! Ta xin lỗi! Đừng khóc, Đại Kiêu, đừng khóc...
Thanh âm của Hoàng Như Ý mềm mại, nghẹn ngào vừa cầu xin vừa dỗ dành khiến cho Tần Thanh Nguyện dần cảm thấy bối rối. Hắn hít mạnh một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Nhưng dòng cảm xúc kia vốn tích tụ từ bao nhiêu lâu nay, giờ đã bộc phát càng thêm mãnh liệt, khó lòng dồn nén lại. Tần Thanh Nguyện càng cố gắng trấn tĩnh, cảm xúc càng khuấy đảo không ngừng. Cuối cùng, tức nước vỡ bờ, Tần Thanh Nguyện chẳng những không thể bình tĩnh lại được mà còn phun ra một búng máu.
Ngụm m.á.u đầy uất ức đó được Tần Thanh Nguyện kịp thời xoay mặt ngoảnh đi nên chỉ văng xuống nền đá. Nhưng màu đỏ nhức mắt và mùi tanh tưởi kia vẫn khiến Hoàng Như Ý như bị ai tạt thẳng vào mặt. Cô đứng bật dậy.
Vừa lúc đó, cả hang động rùng rùng lay chuyển, rồi nền đá nơi ngụm m.á.u của Tần Thanh Nguyện vừa phun xuống bỗng rạn nứt ra. Vết nứt lan nhanh, càng lúc càng rộng, đất đá thi nhau rơi xuống. Hoàng Như Ý nhanh tay lẹ chân, túm lấy một sợi dây xích, kéo Tần Thanh Nguyện phóng lên, vừa kịp lúc toàn bộ nền đá của hang động sụp xuống thành một cái hố sâu hoắm.
Không còn nền đá cố định những sợi xích, Tần Thanh Nguyện có thể cử động thuận lợi hơn. Mắt thấy Hoàng Như Ý đã nhảy hết đà và dần rơi xuống, Tần Thanh Nguyện vung tay, bung vuốt thần ra, bấu chặt vào vách đá, trụ lại. Sau đó, hắn hóa thành nguyên hình sói to, cắp lấy Hoàng Như Ý phóng vội ra ngoài. Liền khi ấy, sau lưng cả hai vang lên những tiếng ầm ì như sấm nổ. Và rồi, một luồng đỏ rực nóng rát phụt lên như dung nham, chẳng mấy chốc đã biến hang động âm u thành một cái hồ chứa đầy loại chất lỏng có sức nóng khủng khiếp.
Hoàng Như Ý vội gọi hệ thống:
[Khổ Qua Dồn Thịt, màu tra tài liệu xem cái hố đó, à không, cái hồ đó là cái gì?]
Tuy nhiên, mệnh lệnh vừa đưa ra, Hoàng Như Ý đã phải đóng ngay hệ thống lại. Vì cô phải tập trung đuổi theo thần thú. Bởi vì, ngay khi vừa ra khỏi cửa hang, đặt được Hoàng Như Ý xuống nền đất an toàn là thần thú đã co cẳng chạy đi ngay như một cơn gió.