Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 244. Hắn không xứng!
Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:49:57
Lượt xem: 1
Hơn nữa, trong khi nhớ lại tình cảnh của thần thú và những giọt nước mắt của hắn thì Hoàng Như Ý cũng không thể chối bỏ được rằng, khi ấy, cô đã không bận tâm đến cảm nhận của thần thú. Thậm chí cô còn cho rằng hắn cũng sẽ rất vui sướng, rất hưởng thụ. Nhưng bây giờ, khi cẩn thận ngẫm lại, khi đặt bản thân vào Hoàn cảnh của thần thú lúc ấy, Hoàng Như Ý mới thảng thốt nhận ra rằng, khi ấy, thần thú có lẽ chỉ cảm thấy khổ sở và nhục nhã.
Và trong tâm trạng vừa trách người vừa trách mình như thế, Hoàng Như Ý làm mặt lạnh trước lời năn nỉ của bé con. Tính tới tính lui thì đầu sỏ gây ra tổn thương cho thần thú và tạo nên sự áy náy sâu sắc trong lòng Hoàng Như Ý chính là bé con bướng bỉnh và nghịch ngợm này. Dù bây giờ, Hoàng Như Ý đã ít nhiều đoán ra được thân phận thật sự của cô bé ngoài đời thật nên không nỡ oán hận, nhưng ít ra, cô cũng muốn thể hiện sự tức giận của bản thân trước hành vi ngỗ nghịch của bé. Trẻ con ấy mà, nếu chúng biết là được người lớn cưng chìu, bao dung thì đôi khi sẽ rất tinh quái và ngang ngược. Thế nên Hoàng Như Ý quyết định, cô phải tỏ thái độ một chút mới được.
Vậy là, dù bé con có nói gì, Hoàng Như Ý cũng trả lại bằng một sự lạnh lùng, trầm mặc, không thèm quan tâm. Nói một lúc mà vẫn chỉ nhận lấy sự im lặng lạnh lùng của Hoàng Như Ý, bé con bắt đầu tăng mức độ lên.
Giọng non nớt thút thít nghẹn ngào:
[Mẹ đừng giận con nữa. Dù sao thì con cũng không thể tồn tại ở thế giới này lâu nữa đâu.]
Nghe bé con lại dùng việc không thể tồn tại trong thế giới này để lung lạc mình, trong lòng Hoàng Như Ý như có một ngọn lửa bùng cháy. Cô bực tức gắt lên:
[Không phải cô đã thu đủ thần lực rồi à? Đừng có lấy chuyện sẽ không tồn tại ở thế giới này ra mà dọa ta mãi như thế!]
Hoàng Như Ý ghét nhất là những kẻ không biết quý trọng sinh mạng của mình, càng ghét những kẻ cứ dùng sinh mạng của bản thân để đe dọa kẻ khác. Sinh mạng của chính mình mà mình còn không quý trọng, lại muốn dùng điều đó để dọa dẫm kẻ khác hay sao? Những kẻ làm như vậy, thường chỉ có hai loại, một là ngu ngốc, hai là biết rõ đối phương rất yêu quý họ, nên mới trân trọng tính mạng của họ. Hiển nhiên, trong lòng Hoàng Như Ý hiểu rõ, bé con trong bụng của cô không phải là đứa ngốc.
Bé con được Hoàng Như Ý đáp lời liền tự động bỏ qua ngữ điệu châm chọc lẫn tức giận của cô. Vẫn bằng chất giọng run rẩy nghẹn ngào, bé vội vã giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/244-han-khong-xung.html.]
[Con không phải lấy tính mạng ra để dọa mẹ! Con thật sự sắp bị tiêu biến rồi...]
Giọng điệu của bé con khiến Hoàng Như Ý không thể không quan tâm. Cô đành hỏi lại:
[Đã xảy ra chuyện gì?]
[Một phần năng lượng của con đã bị hắn bắt lấy và giam giữ rồi.]
[Hắn là ai?]
[Chính là cái gã thần thú thô kệch thất học lại còn ngu ngốc đó...]
[Im miệng! Còn vô lễ như thế nữa thì tôi sẽ không thèm nói chuyện với cô! Đó là cha của cô đấy!]
[Cha của con sao? Hắn không xứng! Ngay cả việc làm chồng của mẹ thì hắn cũng không xứng!]
Đây đã là lần thứ hai Hoàng Như Ý nghe được câu “hắn không xứng” mà bé con thốt lên khi được nhắc nhở rằng thần thú là cha của bé. Cho nên, trong lòng của Hoàng Như Ý ngoài sự tức giận còn có cả sự tò mò, nghi hoặc.
Lý do gì có thể khiến cho một bé con không chỉ phủ nhận mà còn tỏ ra xem thường, thậm chí là khinh thường cha ruột của mình một cách thẳng thừng không thèm che giấu luôn như thế?