Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 247. Không dám trả lại “tín vật định tình”
Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:56:33
Lượt xem: 0
Trong những quyển sách diễm tình linh tinh mà Hoàng Như Ý đọc được thì lần đầu tiên một chàng trai có được tín vật định tình là rất quan trọng. Nếu để chàng ấy có cảm giác tín vật định tình mà chàng ta đang có lại không phải là đồ vật được cô gái chàng yêu xem trọng, thì hụt hẫng trong lòng là chuyện nhỏ, ngoài ra còn có hậu quả đáng sợ hơn là chàng ta sẽ cho rằng cô gái không hề yêu chàng.
Suy nghĩ nhanh, quyết định gọn, Hoàng Như Ý gật mạnh đầu, nói dối không thèm chớp mắt:
- Dĩ nhiên là ta biết! Vật đó rất quan trọng đối với ta!
Tần Thanh Nguyện hồi hộp hỏi tiếp:
- Vậy... nàng có muốn ta trả lại cho nàng không?
Cái gì? Trả lại? Trả tín vật định tình lại? Thế thì có khác gì đề nghị chia tay? Hoàng Như Ý nhảy dựng lên, lắc đầu như trống bỏi. Cô gầm gừ mà nước mắt đã rưng rưng:
- Không được trả! Không cho phép trả! Chàng dám trả lại, ta khóc cho chàng xem!
Tần Thanh Nguyện bị nước mắt của Hoàng Như Ý làm hồn vía suýt nữa thì rơi lộp bộp xuống hết cả trên nền đá. Sói to ngay lập tức giơ hai tay, đầu hàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/247-khong-dam-tra-lai-tin-vat-dinh-tinh.html.]
- Không trả! Ta không trả nữa! Nàng đừng khóc! Làm ơn, đừng khóc...
Giọng của Tần Thanh Nguyện vừa bất đắc dĩ vừa cầu khẩn vừa lo lắng... xáo trộn vô số cảm xúc khiến bản thân hắn cũng không nghe ra được biểu cảm gì. Vậy mà, những câu nói đó lọt vào tai của Hoàng Như Ý lại nghe hay còn hơn cả tiếng hát. Mèo nhỏ tủm tỉm cười, túm lấy đuôi sói mà lau lung tung trên mặt. Tần Thanh Nguyện cũng mặc kệ cho cô đem bộ phận trọng yếu của thần thú ra làm khăn lau, lại còn xì cả nước mũi lên đó. Cái đuôi thì có là gì, ngay cả mạng của hắn, hắn còn có thể tặng không cho cô nữa kia mà.
Sau khi diễn xong một màn lâm li bi đát, diễm tình sướt mướt để ép thần thú không dám trả lại “tín vật định tình”, Hoàng Như Ý lại đau đầu vì tới phiên cô phải nói – điều – cần – nói với hắn rồi. Tần Thanh Nguyện không hối thúc, cũng không tỏ vẻ nôn nóng. Hắn kiên nhẫn chờ Hoàng Như Ý lên tiếng.
Nhưng khi chờ một lúc vẫn chỉ thấy mèo con xụ mặt, phụng phịu lau nước mắt, sói to lặng lẽ thở dài. Đoán rằng mèo con không muốn nói đến chuyện ban nãy đã đề cập tới nữa, Tần Thanh Nguyện cũng giả vờ lơ đi, không nhắc nhở. Chỉ cần mèo nhỏ không buồn, không khóc nữa là được rồi. Việc của cô, nếu cô muốn chia sẻ với hắn thì thật tốt, nhưng nếu cô không muốn,... hắn cũng không có tư cách gì ép buộc hay đòi hỏi. Tần Thanh Nguyện chờ Hoàng Như Ý ráo lệ thì thu xếp gọn lẹ rồi tiếp tục khởi hành.
Hoàng Như Ý thở phào nhẹ nhõm, hối hả chạy theo thần thú. Việc cần nói, cô nhất định sẽ nói, chỉ là, cần phải chờ thời cơ thích hợp nữa mới được. Việc trước mắt bây giờ là cô phải bám sát thần thú không rời, không được để hắn nửa đường bỏ chạy, không được để hắn đau buồn, tủi thân nữa. Đôi bên đều đã xác định được mục tiêu rõ ràng nên hành động cũng nhịp nhàng hơn. Tần Thanh Nguyện đi chậm để chờ, Hoàng Như Ý đi nhanh để kịp. Chẳng mấy chốc, Tần Thanh Nguyện đã đến được nơi mà hắn muốn đến.
Hoàng Như Ý nhìn ngọn núi quen thuộc mà sửng sốt. Sao thần thú lại đưa cô trở lại nơi này? Đây là nơi mà bọn họ đã... làm chuyện vợ chồng, nhưng cũng là nơi cô đã khiến cho thần thú phải khóc vì bị tổn thương. Lẽ nào, thần thú đang muốn trả thù cô hay sao?
Trước sự nghi hoặc của Hoàng Như Ý, Tần Thanh Nguyện nhỏ giọng:
- Nàng... ở đây chờ ta được không? Ta vào đó một lát rồi...
Tần Thanh Nguyện nghẹn lời, không dám nói tiếp hai chữ ra ngay. Bởi vì bước vào trong đó rồi, chính hắn cũng không biết khi nào mới có thể trở ra được. Huống hồ chi, khi đã trở ra, Tần Thanh Nguyện cũng chỉ có thể mang đến cho Hoàng Như Ý một Đào Trọng Nghĩa, còn bản thân hắn có lẽ đã không còn là thần thú nữa, cũng có thể, đã không còn tồn tại ở thế giới này nữa.