Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 27. Không thỏa đáng cho lắm
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:41:06
Lượt xem: 7
Đội trưởng đội ám vệ kiên nhẫn giải thích với tiểu thư:
- Số hiệu chỉ là đánh dấu thứ tự vào đội thôi, không phải để xếp hạng năng lực. Hắn vừa mới gia nhập vào hàng ngũ không lâu, nên mang số hai mươi chín. Nhưng nếu xét về năng lực thì hắn là người trẻ nhất và giỏi nhất.
Hoàng Như Ý gật đầu, nhoẻn miệng cười:
- Ta hiểu rồi! Vậy ta quyết định chọn hắn!
Nàng cao giọng nói với nhóm ám vệ:
- Bắt đầu từ bây giờ, số hai mươi chín này sẽ theo bên cạnh ta, còn các ngươi cứ trở về vị trí cũ, ai đang làm nhiệm vụ gì thì cứ làm nhiệm vụ ấy. Nếu ta có việc gì thì sẽ bảo số hai mươi chín báo lại với Ám thúc. Các ngươi không được ẩn nấp xung quanh rồi nhìn chằm chằm ta đâu nhé!
Đội trưởng đội ám vệ thoáng cau mày. Tiểu thư đã biết việc bọn họ luôn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng từ khi nào? Gã ám vệ mang số hai mươi chín cũng cau mày. Hắn vừa mới vào đội ám vệ không lâu, vẫn chưa có nhiệm vụ được phân công, nhưng cũng biết trách nhiệm và chấp niệm sống của ám vệ chính là bảo vệ an toàn cho chủ nhân. Tuy nhiên, cả một đám đàn ông trai tráng mà lại tối ngày sáng đêm nhìn chằm chằm vào một thiếu nữ như thế thì cũng thật là... không thỏa đáng cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/27-khong-thoa-dang-cho-lam.html.]
Trong phòng, Hoàng phu nhân trừng mắt nhìn Hoàng thừa tướng, tức giận. Sao bà lại không biết việc Hoàng Như Ý bị một đám ám vệ bám sát như thế? Dù hiểu rõ hành động ấy của Hoàng thừa tướng cũng là xuất phát từ lý do rất tốt và rất chính đáng là muốn bảo vệ cho Hoàng Như Ý, nhưng việc bị phu quân che giấu một việc trọng đại có liên quan đến con gái khiến bà không thể nào vui nổi.
Hơn nữa, Hoàng thừa tướng dùng một đội ám vệ thể thể hiện tấm lòng yêu thương và sự quan tâm của một người cha dành cho con gái, thì bà cũng là một người mẹ rất quan tâm và yêu thương con gái. Vả lại, bà cũng là nữ giới, nên bà không thể chấp nhận được việc có một đám nam nhân như hổ rình mồi luôn ẩn nấp bên cạnh con gái của bà như thế. Dù là ám vệ, thì bọn họ cũng là nam nhân. Không chỉ vậy, đám nam nhân kia còn có võ nghệ cao cường và nhiều khả năng khác nữa.
Ai mà biết được, ngộ nhỡ một ngày nào đấy có một ám vệ nào đấy nổi lên tà ý, làm tổn hại đến Hoàng Như Ý thì sao? Dù sau đó Hoàng thừa tướng có băm gã kia ra làm trăm mảnh, thì thương tổn mà con gái của bà phải chịu cũng khó thể phai nhòa. Càng nghĩ càng sợ, ánh mắt của Hoàng phu nhân lại càng rực lửa.
Hoàng thừa tướng cũng giật mình. Lúc này ông đã nhận ra sơ suất rất lớn của bản thân. Bây lâu nay ông vẫn cứ nghĩ Hoàng Như Ý chỉ là một cô bé con cần sự bảo vệ tuyệt đối. Nhưng hôm nay ông mới nhớ ra, Miu Miu của nhà ông cũng sắp đến tuổi làm lễ cập kê rồi. Nhìn dáng người mảnh mai nhưng vẫn mười phần yểu điệu của con gái, lại nhìn gương mặt khả ái động lòng người của nàng, Hoàng thừa tướng không hẹn mà có cùng mối lo với vợ. Nếu để cả một đám nam nhân luôn ẩn nấp bên cạnh Hoàng Như Ý, đừng nói là chúng dám làm gì tổn hại đến nàng, chỉ cần ánh mắt của chúng không cẩn thận một chút, thì đã có thể mạo phạm và tổn hại đến danh dự cùng tự trọng của con gái cưng nhà ông rồi.
Càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, Hoàng thừa tướng cất tiếng nghiêm nghị:
- Tiểu thư nói không sai! Các ngươi giải tán hết đi, chỉ để một gã này lại là được rồi. Nếu ta biết có kẻ nào dám cãi lệnh, lén lút giám sát tiểu thư, thì cả đội các ngươi đều sẽ bị phạt.
Cả đám hai mươi chín ám vệ đều cúi đầu, dạ ran một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Đội trưởng đội ám vệ âm thầm gật đầu, thán phục cách giải quyết của chủ nhân. Cứ như thế, bọn họ sẽ tự giám thị lẫn nhau, bởi vì, một kẻ làm trái lệnh, cả đội cũng sẽ bị phạt cùng.